Bởi vì trường học tổ chức triển lãm tranh, lớp học của Kỷ Thừa phải lùi lại vài ngày, vì vậy anh chuyên tâm ở lại văn phòng tiếp tục làm kế hoạch giảng dạy, ngón tay anh gõ bàn phím càng ngày càng nhanh, người bình thường khó theo kịp tốc độ.
Khi Tưởng Hân ăn trưa ngồi cùng với các giáo viên khác, cô ăn rất chậm, theo thói quen nhai kỹ rồi mới nuốt, nhưng vì ăn một mình cô cảm thấy trong lòng rất bồn chồn, lo lắng nên cũng cố gắng ăn nhanh bằng mọi người.
Một giáo viên nam trẻ ngồi bên cạnh nhai bánh bao cũng ừ ừ hai tiếng:"Tôi cũng phát hiện, cô Tưởng nên cẩn thận, ông ta đã có tiền án, ở trường chỉ có mình cô là giáo viên ngôn ngữ ký hiệu, một mình một phòng nên chúng tôi không giúp được nhiều. Vì cậy cô phải chú ý đề phòng!"
Tưởng Hân cắn thìa, gật đầu.
Trong giờ học, cô ở trên bục giảng dùng ngôn ngữ ký hiệu giao tiếp với bọn trẻ, đôi mắt đảo qua cửa sổ liền nhìn thấy Phan Phú đứng bên ngoài.
Ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm về phía cô, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô còn ra vẻ hào phóng tươi cười, cười một cách thật dâm dê, Tưởng Hân không khỏi rùng mình một cái, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Tan học, cô cầm cốc nước đi ra ngoài để lấy nước bất ngờ bắt gặp ông ta ở hành lang.
Kể từ khi đi dạy được một tuần, ngày nào Kỷ Thừa cũng đứng ở cổng trường đợi cô, Tưởng Hân cũng là người đầu tiên ra khỏi trường.
Đợi cô một tuần thì anh nhìn thấy người đàn ông béo kia nhìn ra cổng trường hai lần, anh ngày càng không kiên nhẫn, để anh thấy ông ta một lần nữa sẽ không bao giờ bỏ qua.
Thứ bảy là triển lãm tranh, buổi sáng hôm đó Kỷ Thừa đưa cô đến trường, phía trường đại học của anh gọi điện thúc giục anh về vì không đủ nhân lực.
"Có chuyện gì thì trực tiếp gọi cho anh, 11 giờ anh tới đón, sẽ trực tiếp đi vào tìm em."
Chỉ nghĩ đến cái tên béo ghê tởm kia, anh hận không thể giết chết ông ta, dám có ý đồ với người của anh, thật là chán sống!
Lông mày Kỷ Thừa trong lúc làm việc chưa bao giờ thả lỏng, mấy người hướng dẫn nhìn thấy anh liền tránh đi, không ai dám nói chuyện cùng anh.