Anh thực sự không cố ý mắng mẹ cô, chỉ là không khống chế được bản thân nói ra những câu chửi thề.
Nhưng cô không chịu để ý đến anh, bất kể anh giải thích như thế nào.
Có vẻ như cô không hiểu ý tứ trong câu nói của anh hoặc là đang cố tình lảng tránh .
Sau khi khử trùng xong, Tưởng Hân đeo khẩu trang nói chuyện với những đứa trẻ trong lớp. Những đứa trẻ này không thể nghe thấy bất cứ thanh âm nào vì vậy toàn bộ quá trình bọn trẻ giao tiếp bằng ngôn ngữ kí hiệu, thỉnh thoảng lại có tiếng cười bập bẹ vang lên.
Kỷ Thừa đau đầu, anh thật sự không biết phải giải thích với cô như thế nào. Anh dựa vào bức tường làm bằng đất, cúi đầu, hai tay vò tóc, trông rất đau khổ, hối hận.
Nhìn bề ngoài anh ta trông có vẻ nghiêm túc, thế mà không thể ngờ lại là người thích nói như vậy. Một lúc sau các giáo viên khác đều bị những lời nói của anh ta dụ dỗ, làm mọi người kéo hết lại đây.
Tưởng Hân nói chuyện với bọn trẻ khá lâu, cho đến khi có người đến gõ cửa:
" Cô Tưởng đến giời ăn cơm rồi."
Tưởng Hân giật mình, vào mùa này mặt trời xuống núi rất nhanh, hiện tại trời khá tối. Chia tay với bọn trẻ xong, cô cùng với người vừa gọi chuẩn bị đi ăn cơm.
Trong phòng bếp, bát đũa, đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ dọn sẵn trên bàn. Chỉ cần tháo khẩu trang xuống mùi thơm thức ăn tràn ngập xoang mũi, kích thích đem lại cảm giác thèm ăn.