[Cao H] Ngủ Một Mình

Chương 1: Thanh Âm Ngoài Cửa (16+)



- Chủ tịch, em... Người nhẹ lại chút được không? Em... A... A, đau quá...
- Vẻ mặt cô, có chắc chắn với điều ấy không?
Hắn điểm thêm những tiếng hự hự thật mạnh. Âm thanh trong phòng khiến Hạt Tiêu đỏ bừng mặt, cô thôi ý định gõ cửa, chạy vội xuống tầng. Chị Giám đốc mà cô ngưỡng mộ đó ư? Chị Giám đốc mà cô luôn thầm ao ước, lấy làm tấm gương ấy ư?

Chỉ nghe qua lớp cửa gỗ thôi mà má Tiêu đỏ bừng, tim đập rối bời như chính cô nhìn thấy cảnh đó vậy. Tiêu nhìn mình trong gương, rồi vội vã khỏa nước lên mặt. Không, cô không nghe thấy gì cả, cô không biết chuyện gì hết.

Không phải quá ngây thơ, nhưng mọi thứ thật đến mức đó, là điều Tiêu chưa chứng kiến bao giờ. Có lẽ người trong đó là chủ tịch tập đoàn, người đến tối qua. Chị ấy, với một ông già như vậy, sao có thể...

Bình tâm hơn một chút, Tiêu bước ra ngoài phòng vệ sinh, trong đầu cô thoang thoáng hình ảnh công cụ to lớn màu hồng giấu kĩ dưới lớp tủ áo, trong căn nhà trọ...

Hạt Tiêu xấu hổ với chính suy nghĩ của mình.
_________

- Bếp trưởng...
- Hạt Tiêu đó à? Em đi đâu về vậy, nhìn em... Sao thế?
- Em không sao, bàn 6 có khách VIP, em nghĩ nên nói với Bếp trưởng.
- Ừ, anh biết rồi.

Bếp trưởng khó hiểu nhìn Hạt Tiêu đi ra phòng bếp. Cô gái ấy từ ngày đầu tiên vào làm việc đã khiến anh không thể không chú ý. Người cứng rắn như cô, không biết có trụ được ở đây không.

Mặt cô đỏ hồng, nước vương chưa khô, có chuyện gì vậy nhỉ?

Bàn 9, một bà già luôn luôn ngồi ở đó, đúng giờ đó, ngày đó, tuần nào cũng vậy.

- Đồ của bà đây ạ.

Hạt Tiêu mang thức ăn ra, trên môi nở một nụ cười mà hiếm người nhận được.

- Cảm ơn. Sao, có chuyện gì sao? Nhìn mặt cháu hình như có gì đó thế?
- À... Cháu cũng muốn hỏi bà một số...
- Cứ nói đi.

Bà gật đầu, vừa xắn bánh vừa nói.

- Là đàn ông, càng quyền cao chức trọng, lắm tiền nhiều của, thì nhu cầu của họ lại càng cao ạ?

Bà già hơi khựng lại giây lát, nhưng kinh nghiệm và tuổi tác nhanh chóng giúp bà hiểu tất cả mọi chuyện.

- À... Cái này thì, có lẽ đành phải thừa nhận là như vậy đấy. Họ càng nhiều việc thì áp lực càng lớn, đương nhiên sẽ phải tìm cách giải toả thôi.
- Hmhm...
-Nhưng... - Bà cố đoán suy nghĩ của cô cháu gái ngồi trước mặt. - Nếu người đàn ông đó đã yêu ai, thì họ sẽ tuyệt đối chung thuỷ với người đó, gái ạ.

Và, như thuờng lệ, bà nở nụ cười giòn giã.

- Ơizzzz, cháu chỉ nghĩ đến những người con gái mà họ dùng đến. Dùng một lần, sau đó sẽ bị bỏ đi mãi mãi...
- Đừng bi quan thế chứ! Ah, bánh hôm nay ngon thật đấy, cháu không phiền lấy thêm cho ta chứ?
- À vâng, của bà đây.

Hạt Tiêu đứng dậy chực bước, bà gọi với theo:

- Ta sẽ mang về nhà nên gói cẩn thận nhé!
- Vâng ạ.

Vẻ mặt hơi khó hiểu, nhưng có lẽ điều bà nói hoàn toàn là sự thật. Hạt Tiêu nhớ tới ông trưởng giáo khoa nơi cô đang theo học. Tuần trước, lúc đi lạc ngang qua phòng ông ta, cô đã thấy lớp trưởng đang... Tiếng cười hả hê đầy dâm dục của tay dê già ấy khiến cô rợn máu chạy biến...

Đàn ông, có thể chung thủy không?

"Rầm Rầm"

"Choang"

"Leng Keng"

"Á! Cứu tôi!"

"Rầm"

"Bà già kia!"

"Xoảng"

Hạt Tiêu vội vã chạy ra, bà già lại vậy nữa. Bà đứng trên bàn, người béo tròn như củ khoai tây, tay vung vẩy đập phá mọi nơi.

- Sao thế bà?
- Có một con muỗi mới gớm chứ! Tròi oi nó đốt ta rồi á á á...

Hạt Tiêu ôm mặt, lôi bà xuống dắt ra ngoài nhà hàng, để lại mọi thứ cho chị quản lý. Bà ơi ba năm mới có một con muỗi bay vào đây, bà không thể nhân từ cho nó một chút ư? Lần trước vì đánh rơi cái nhẫn bà đã xới tung hoành tầng một nhà hàng lên rồi mà...

- Hừm, con muỗi khốn kiếp! Để ta gặp lại nó xem...

Có Diêm Vương cũng chưa chắc đến gặp bà đâu bà nội à... :((

- Bà này, cháu đã gói bánh cho bà rồi, tuần sau cháu sẽ làm thử bánh mới cho bà nha.
- Ừ, gái ngoan, sau này cháu làm cháu dâu bà thì đúng là...
- À Vâng vâng, cháu biết rồi ạ, thôi tối rồi bà về nha, cháu đi làm đây, chào bà ạ.

Hạt Tiêu vội vã khỏa lấp ý định nhen nhói trong đầu bà lão ấy mấy tháng nay. Lúc nào cũng vậy hết! Cô đóng nhanh cửa xe, quay lại với nhà hàng.

- Hạt Tiêu, có người gửi hoa cho em này.
- Dạ?
- Hoa ở trên quầy, có ai đó gửi em thì phải. Hoa bên Hoa Quốc gửi sang, đắt lắm đó nha. Trời ơi Tiểu Tiêu của chúng ta thật có phúc!

Hạt Tiêu nhìn qua bó hoa, thậm chí không đọc thiệp, cầm thẳng bó hoa ra về.

- Cô ta lúc quái nào cũng chảnh chó thế à?
- Người cậy vẻ bề ngoài, cô ta chẳng sống được lâu đâu. Còn cả bà già thần kinh kia nữa. Hai người đó cặp với nhau đúng là hết xảy!

Chị phục vụ nhún vai lè lưỡi, mọi người còn lại cười phá lên.

Hạt Tiêu cuốc bộ về nhà, đôi ủng cao đập đều đều trên vỉa hè thoáng mát. Cửa hàng hoa trước mặt chưa đóng cửa, Tiểu Tiêu tiến tới không chút do dự.

- Tấm thiệp chị cứ vứt đi nha, em cảm ơn chị nhiều lắm.

Quả là hoa của Hoa Quốc, một bó hoa thôi mà gần 1000 Beli. Tiêu nhủ thầm, đếm lại xấp tiền trên tay, trên môi rộn ràng một nụ cười.
_________

- Bà đợi lâu chưa?
- À, há miệng ra nào!
- Hm?

"Thằng cháu trai" yêu quý ra ngoài làm vương làm tướng ra sao bà chẳng quan tâm, với bà vẫn chỉ là thằng nhóc Bạc Hà 3 tuổi ham chơi lười học. Thằng cháu trai cau mày nhận miếng bánh từ bà nội.

- Hm, bánh đâu vậy? Cũng được đó.
- Ở cái đống mày mới đi ra đấy.
- À, sao cháu không biết nhỉ? Có bán thứ này sao?
- Người ta chỉ bán cho khách VIP thôi, chứ những người coi nơi đó như quán trọ, họ bán cái khác.

Giọng bà trầm xuống, Bạc Hà thay đổi ánh mắt.

- Bà... Sao bà nói vậy?
- Tao không cấm mày, Bạc Hà ạ, nhưng lần sau mày còn làm ở cái nhà hàng đó là tao bắt mày chạy hai vòng quanh biệt thự đấy! Tao chọn cháu dâu của tao ở đấy đấy nên mày mà thử làm ô nhiễm nó xem...
- À Vâng vâng cháu biết rồi cháu xin lỗi, mình về được chưa?
- Được rồi, về thôi!

Bà già ngáp lớn rồi ngủ ngay lập tức. Bạc Hà trầm ngâm suy nghĩ. Bánh này nếu đúng ở nhà hàng, thì anh phải biết chứ, tên Bếp trưởng đầu đất không làm bánh, vậy bánh này...ở đâu ra?

Thôi vấn đề đó để sau, anh có một cuộc họp ngày mai đã.

Cháu gái à? Bà nhắc mãi chuyện này, có thật bà tìm thấy rồi không?

Xe đẹp đẹp lao đi trong đêm tối.
_________

"Rối loạn kích thích sinh dục".

Chưa có phác đồ điều trị.

Hạt Tiêu thở dài.

Cô, phải tiếp tục, đến bao giờ đây?

Vẫn là vật to lớn ở trong tủ quần áo, và mãi mãi cũng chỉ có nó thôi, làm sao cô có thể lấy chồng với thứ bệnh này chứ? Nó không chỉ là vấn đề trong sinh hoạt, nó còn là danh dự của cô...

Hạt Tiêu co gối lại sát hơn nữa, mái tóc xóa dài ôm lấy dáng người cô.

Thôi, cứ tính vậy đi.

Mọi thứ hôm nay xoay ồn ào quanh trí óc.