[Cao H] Ngủ Một Mình

Chương 7: Họa Vô Đơn Chí



Sáng hôm sau, Hạt Tiêu tưởng như đã nắm chắc giấy đuổi việc. Ai ngờ tiền lương của cô được tăng tới 3 triệu beli - số tiền lương cô chưa bao giờ nghĩ tới. Kèm theo lời nhắn kẹp trong bó hoa to đùng. "Vì đã tốt với bà tôi". 500 bông hoa hồng đều được gấp bằng tiền! Tiền mặt! Riêng hoa này thì cô không thể vứt đi rồi! Tên chủ tịch này đúng không níu kéo cô, có lẽ đàn bà quanh hắn quá nhiều rồi.

Vẻ mặt hắn... Thật là...

Một tuần trôi qua, Mù Tạt chỉ gọi điện cho cô những cuộc gọi ngắn ngủi, có thể nói anh thực sự rất bận. Hạt Tiêu không nhận ra nét trầm trong giọng anh, cũng không nhận ra sự bất thường trong lời nói của anh.

Cô quyết định không nói cho anh biết chuyện của Lão trưởng khoa. Anh phải lo quá nhiều thứ. Cô rối bời trong sợ hãi đến mức phớt lờ những thời khắc sắp điểm.

Một tháng sau...

Bắt đầu với một cơn đau đầu ào đến. Bác sĩ tâm lý đã kê cho cô một liều thuốc, nhưng tác dụng phụ của nó khiến cô đau đầu hơn bao giờ hết. Suốt một năm nay cô uống không đau như vậy, nhưng dạo gần đây trở nên dữ dội và Hạt Tiêu không thể làm việc đến 11h nữa.

Cô đi khám bác sĩ để tìm ra cách giải quyết cho Hội chứng của mình, để có thể đến với Mù Tạt. Nhưng thứ rối loạn đó thật sự không có thuốc giải, cô chỉ có thể từ từ giảm mức độ thôi.

Hạt Tiêu đi về nhà trọ, đầu cô đau như búa bổ. Nhưng... Từ phía nhà của cô, có âm thanh phát ra.

- Tìm con bé cho tao, tìm nó cho tao!
- Nó không có, hình như nó đi làm rồi đại ca.
- Hừm... Đập hết chỗ này, bọn mày nhận tiền để làm gì hả? Nhanh còn tới nhà hàng đấy nữa.
- Vâng...

Là Lão Trưởng khoa... Tiếng cười đó, dáng người đó...

Quên hết mọi thứ, Hạt Tiêu cuống cuồng chạy ra đường lớn. Mồ hôi thậm chí không dám rơi, nhưng chân cô run đến mức không thể kiểm soát nổi. Taxi cô bắt phóng đến bệnh viện.

Mẹ cô được chuyển lên bệnh viện tuyến thành phố.

May quá, bà vẫn đang ngủ. Hạt Tiêu đứng ngoài cửa kính nhìn điện tâm đồ vẽ những đường đều đều, không biết nên buồn hay nên giận nữa.

- Chị là người nhà bệnh nhân?

Hạt Tiêu gật đầu.

- Thật khó để nói, nhưng trong một tuần nữa chị không chi trả viện phí, chúng tôi buộc phải trả bác về. Bác đang bị thương rất nặng mà...

Tai Tiểu Tiêu ù đi.
_________

Có nhà, không thể về.

Đói, nhưng không thể ăn.

Mệt, nhưng không thể ngủ.

Nhớ, nhưng không thể chạm đến.

Hạt Tiêu co mình lại trên ghế đá, gió trời bắt đầu lạnh dần. Cô phải làm sao đây? Mù Tạt thật sự đã đi đâu? Cô gọi nhưng anh không hề bắt máy. Anh đã đi đâu?

"Reng... "

Điện thoại vang lên.

Họa vô đơn chí.

- Alo...
- Cô là Hạt Tiêu?

Không nhớ đã có bao nhiêu người hỏi cô như thế.

- Vâng. Bà là...
- Tôi là mẹ của Mù Tạt.

Trong căn biệt thự khá to lớn, Mù Tạt nằm yên trên giường, gương mặt anh đầy những máu khô không thể lau sạch.

Cắn răng thật chặt, nhưng nước mắt cứ tuôn ra.

- Cô làm ơn tha cho con tôi, nó còn quá trẻ! 500 triệu beli tiền chúng tôi tiết kiệm gần nửa cuộc đời, kể cả 20 triệu beli nó lao động suốt tuổi trẻ, cộng với căn nhà nó đang sống bên kia, đều là để trả nợ cho mẹ của cô. Cô có thể nghĩ cho nó không? Nó tìm đến tận nơi bọn côn đồ để thỏa thuận hoãn thời gian, rồi bị chúng đánh đến như thế này, cô thử nghĩ xem! Với một bà mẹ, làm sao chịu được con cái mình như thế đây?

Hạt Tiêu nhắm mắt thật chặt, nước mắt ướt đẫm mặt cô.

- Cô có hai lựa chọn, nhà chúng tôi cũng không phải khắt khe nên cô có thể đặt chân vào được. Chỉ cần cô cắt đứt quan hệ với bà mẹ cờ bạc kia, cô sẽ an toàn. Còn nếu cô vẫn khăng khăng, thì làm sao tôi yên tâm giao con trai tôi cho cô.
- Cắt... Cắt đứt...
- Phải.

Họ, một ông lớn, một bà cả, thi nhau vạch đường cho cô. Nhưng Hạt tiêu chỉ thấy trước mặt Mù Tạt nằm lặng, ngực anh phập phồng, và số tiền quá lớn đè trên vai.

- Mọi người... - Tiêu ngắt lời họ. - Cho cháu hai phút với anh ấy được không?

Họ nhìn nhau, thở dài bước ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vừa dứt, Hạt Tiêu liền quỳ sụp xuống, run rẩy chạm vào gương mặt ấy.

- Tại sao... Tại sao anh không nói với em... Tại sao chứ? Anh đã nói em đừng lo mà... Tại sao...

Nước mắt rơi trên mi anh.
_________

Cô còn lại đúng 6 triệu beli.

Tiền gửi thư khẩn là 6 triệu beli.

Hạt Tiêu hít sâu, cô chỉ còn một con đường, một con đường duy nhất.

- Cô muốn gửi thư cho ai?
- Chủ tịch chuỗi nhà hàng Five Stats.
- Tên ạ?
- Tôi...

Ừ, tên hắn là gì?

- Cô có thể tra không? Có lẽ anh ta khá nổi tiếng trên mạng.
- À, Ngài ấy tên Bạc Hà. Mời cô viết vào thư kia. - Cô nhân viên nói kèm theo vẻ mặt khó hiểu.

Hạt Tiêu cắn răng. Đúng rồi, hợp đồng còn có thể thỏa thuận mà, có thể mà...

"Tôi là Hạt Tiêu, và đây là những đồng cuối cùng của tôi, nên mong anh đọc nó cẩn thận".

Gió thổi qua tóc cô, đường phố người đi lại tấp nập.

"Về chuyện hợp đồng, tôi đồng ý kí".

Cô gái kia đang ngồi lặng trên ghế đá, nhưng luôn dáo dác nhìn hai bên đường như mong chờ thứ gì. Thân hình cô ta, gương mặt cô ta khiến đã là đàn ông thì không thể đi qua mà không ngoảnh lại nhìn.

"Thỏa thuận, chúng ta sẽ bàn xét sau. Tôi không biết anh ở đâu, mà có biết cũng không thể tới."

Có vẻ thứ cô ta đợi chờ là ánh đèn đằng kia, ánh đèn xe ô tô sáng loáng.

"Tôi đợi anh ở trước cổng nhà hàng. "

Siêu xe dừng bánh, cửa xe bật mở.

Hắn ta đích thân đi đón cô.