“Ai da ~ người ta vừa mới đánh một trận mệt mõi quá, muốn chị gái nhỏ xinh đẹp ôm ấp hôn hít mới tốt lên cơ.”
Phó Hi cười cười, hôn vào mặt cô ấy một cái: “Đánh xong rồi thì nên trở về thôi, chỗ này quá nóng!”
“Được, tớ lập tức trở về!” Bạch Đồng thoả mãn buông người ra, quay đầu ý bảo mấy người anh em đưa Phó Hi trở về.
Thu thập xong hiện trường, Bạch Đồng để mọi người đi trước, còn mình ở lại hút điếu thuốc.
Phó Hi không thích mùi thuốc lá nên cô ấy phải ở đây hút.
Hút xong rồi đang định trở về, vừa ra ngõ liền nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ bước ra, khuôn mặt lãnh đạm, đứng trước mặt cô: “Cậu là bạn trai Phó Hi?”
Bạch Đồng sửng sốt một chút, một bên suy nghĩ lại là đào hoa của Phó đại tiểu thư, một bên lại cười nói: “Đúng thế, làm sao vậy?”
Nam sinh cũng không nói gì, đôi mắt đen tối không rõ, gật đầu rồi xoay người đẩy cửa đi vào quán bar.
Bạch Đồng nhướng mày, chỉ cho là người kì quái nên không để trong lòng, sau đó đi theo vào.
Một nhóm người đang chơi cùng nhau, Phó Hi đột nhiên cầm điện thoại nói phải đi.
“Ôi, hai ta mãi mới có cơ hội gặp nhau, giờ cậu lại bỏ mình tớ ở đây!”
Phó Hi thường ngày vì duy trì hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn nên lúc đi chơi đều phải chọn thời gian cẩn thận, để tránh bị ba Phó bắt được.
“Không còn cách nào khác.” Phó Hi quơ quơ di động, màn hình hiển thị đoạn tin nhắn: “Tớ đã cướp được người trong lòng của Phó Tuyết nha!”
“Mẹ kiếp, chị Hi thật đỉnh! Ra tay thật tàn nhẫn!”
Bạch Đồng trừng lớn mắt.
Phó Hi không uống rượu, hút thuốc hay đánh nhau, đối với người ngoài là một bộ lớn lên trong nhà kính, không hiểu được nỗi khổ của mọi người. Cùng lắm là Phó Hi đến quán bar cùng cô, thỉnh thoảng cô đi đánh nhau thì cũng chỉ làm đại tiểu thư đứng nhìn, rồi cho cô ôm ôm cọ cọ.
Bạch Đồng nheo mắt lại: “Người đàn ông này không đơn giản, lớn lên có soái hơn, phong lưu, phóng khoáng hơn Phan An không?”
Phó Hi cũng không chỉ ra cô ấy vừa dùng từ không hợp lý, chỉ chớp chớp mắt nói: “Là kiểu tớ thích.”
“Oa, nếu thành bạn trai chính thức thì nhớ mang tới gặp tớ đó.” Bạch Đồng nhớ tới chàng traai vừa nãy, lớn lên đẹp trai nhưng không có duyên với Phó Hi, đáng tiếc, đáng tiếc!
Phó Hi vẫy tay: “Tớ đi trước đây, nhớ uống ít thôi.”
Bạch Đồng nhìn cô đi ra cửa.
Bên kia Mạc Thường nhìn thấy Phó Hi rời đi, lại chọc cánh tay Lục Hoàn Thần: “Chị dâu đi rồi kìa, không đưa người ta về sao?”
Lục Hoàn Thần nâng mắt, mặt vô cảm, Mạc Thường cảm thấy anh đang tức giận: “Chàng trai kia là ai?”
“Gì?” Mạc Thường không hiểu ý anh.
“Người tóc vàng ngồi cùng cô ấy lúc nãy.” Anh chỉ sang chỗ họ ngồi, Mạc Thường nhìn thấy, nói: “Đó là Bạch Đồng, là chủ của chỗ này, nhưng người ta là con gái.”
Động tác rót rượu của Lục Hoàn Thần khựng lại: “Con gái?”
“Đúng vậy! Thần ca không biết?” Mạc Thường có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Hoàn Thần trầm mặc, đột nhiên đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Bên kia, mọi người thấy Phó Hi đi rồi khẽ hỏi Bạch Đồng: “Chị Đồng, chị Hi không phải có tiếng thục nữ ngoan ngoãn sao? Như thế nào…” Hắn nói còn chưa dứt lời nhưng Bạch Đồng đã hiểu ý tứ của hắn.
“Rồi mọi người sẽ hiểu.” Bạch Đồng miệng phun ra khói thuốc, cười hoài niệm: “Cô ấy học cùng sơ trung với tôi, hai chúng tôi quan hệ rất tốt.”