Cả người Phó Hi đều dựa vào lồng ngực anh, nguyên dương v*t vẫn còn thọc vào rút ra, tiểu huyệt cao trào kẹp anh đến tê dại, nhịn không được tinh dịch bắn vào nơi sâu nhất.
“Lần trước có uống thuốc không?” Lục Hoàn Thần đem cô nằm ở trong ngực mình, nghịch tóc cô.
“Có.”Thanh âm mềm mại, mang theo chút mệt mỏi.
“Thuốc đối với thân thể không tốt, em đừng uống, lần sau anh sẽ đeo bao.” Lục Hoàn Thần như là bận tâm cái gì, biểu tình lạnh đi.
Trong lòng Phó Hi biết anh vừa nghĩ đến cái gì, cũng không nói ra, cười khẽ cảm thán:” Thì ra Lục ca ca cũng biết săn sóc người ta.” Tay cô nghịch hầu kết của anh khiến anh buộc phải nuốt nước miếng.
“Đều là những người có tiếng, nếu xử lý không tốt chuyện này, anh khả năng bị ba em đánh chết.” Lục Hoàn Thần xoa xoa tóc cô.
“Nói cũng đúng.” Phó Hi ngồi dậy, lấy giấy lau chùi thân thể. Mặc áo ngực vào, quần lót bị anh làm hỏng rồi không thể mặc được, chỉ có thể đem váy kéo xuống phòng ngừa lộ hàng.
Phó Hi kéo váy ngồi sang ghế phụ, cô mặc xong thì Lục Hoàn Thần cũng đã thu thập xong, mở cửa sổ ra cho hết mùi, khởi động xe hướng về phía đường lớn.
Tốc độ xe chậm, gió đêm phả vào mặt khiến đầu óc thanh tỉnh hơn một chút.
Nếu anh thật sự cùng với Phó Hi ở bên nhau, ít nhất đối tượng kết hôn vẫn là người mình thích. Cô gái này chơi cũng thật thông minh, biết hưởng thụ, sinh hoạt sẽ không nhàm chán, về sau hai người có con thì con cũng tốt.
Cô so với đối tượng liên hôn mà ba anh giới thiệu tốt hơn rất nhiều.
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Ngày mai tới xem anh chơi bóng.” Anh một bộ chân thật, đáng tin.
Phó Hi sửng sốt, hoàn toàn không biết vì câu nói của mình mà người kia đã nghĩ đến tên con sau này đặt là gì rồi. Cô suy nghĩ một chút, vẫn là cười nói:”Được, anh nhớ tới đón em.”
Lục Hoàn Thần đồng ý, khi đưa cô về trước của nhà, anh nói:”Xe cho anh mượn, ngày mai trả lại em, được không?”
“Đừng làm hỏng là được.” Phó Hi đóng cửa vẫy tay với anh, xoay người đi vào nhà.
Lục Hoàn Thần thấy cô vào rồi mới rời đi, Porsche màu đen biến mất trong màn đêm.
Trong nhà trừ những người giúp việc, những người khác đều không thấy đâu. Cô lấy điện thoại, vừa đi lên lầu, vừa gọi điện thoại:”Thầy Mạnh đúng không ạ? Em là Phó Hi… Ngày mai trong nhà có chút chuyện, em không thể phân thân ra, thầy xem xét có thể đem ngày thi đấu của em đẩy ra một ngày không…Tốt, cảm ơn thầy…”
Phó Hi cúp điện thoại, dừng một chút, đi vào phòng đàn.
Cô đóng cửa lại, trong phòng tối om chỉ có chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.
Nữ sinh đi đếm trước cây dương cầm ngồi xuống, nhắm mắt lại, tiếng đàn nhè nhẹ phát ra.
Bên kia, nam sinh dựa vào thân xe, nhìn ảnh màn hình điện thoại chính là ảnh chụp của Phó Hi.
Anh ngẩng đầu lên, phun khói thuốc ra, đêm nay trăng phá lệ sáng, trên trời có rất nhiều sao.