[Cao H] Sắc Dụ

Chương 46



Edit: annhie

Beta: Đậu Xanh

“Trước tiên cứ như vậy đi.” Tần Trình cúp điện thoại.

Phó Hi cất điện thoại, Lục Hoàn Thần còn chưa mua đồ đến, cô có chút nhàm chán ngồi cắn ống hút.

Bên kia.

Lục Hoàn Thần đang xếp hàng, Mạnh Vũ cùng một đám bạn đi dạo tới đây.

“Ơ, không phải Thần ca đây sao?” Mạnh Vũ cười đi đến khoác lên vai anh: “Sao cô đơn vậy, muốn đi bơi cùng bọn em không?”

“Đi đi, không thấy anh đây đang xếp hàng sao?” Lục Hoàn Thần đẩy tay cậu ta ra, quét mã thanh toán tiền.

“Một mình anh mà ăn nhiều vậy hả?” Mạnh Vũ nhướng mày, nhìn ông chủ đem những đồ Lục Hoàn Thần chỉ đặt vào bếp nướng.

“Ai nói với cậu là một mình?” Lục Hoàn Thần liếc cậu ta, ngữ khí khoe khoang.

Fuck!

Quên mất người này chuyên đi theo sau Phó Hi.

“Không phải chứ Lục Hoàn Thần, nói thật này.” Mạnh Vũ lôi anh ra một phía: “Chẳng lẽ anh có tình cảm thật với Phó Hi sao? Hiện tại chủ mẫu Phó gia chính là mẹ Phó Tuyết, liên hôn tìm Phó Hi thì có lợi gì?”

Trong vòng luẩn quẩn này cơ hồ mọi người đều biết, tiểu tam thượng vị thành công sau đó nắm giữ mọi việc trong nhà, con gái của chính thất không yếu đuối nhát gan như trước nhưng ở Phó gia vẫn không có tiếng nói. Ai mà có suy nghĩ thì bây giờ có mục đích gì đều tìm Phó Tuyết để kéo gần quan hệ.

“Đầu óc bị hỏng thì cách xa tôi ra! Phó Tuyết mà có thể sánh được với vợ của tôi sao!” Lục Hoàn Thần không thể hiểu được nhìn cậu ta.

“Không phải mà, em đây là suy nghĩ cho anh đó.” Mạnh Vũ bị Lục Hoàn Thần xem như thiểu năng trí tuệ thì choáng váng.

“Mày là đàn ông sao mà lắm chuyện vậy, nhà tôi mà cần phải liên hôn thương nghiệp sao?”

“Hả, không phải anh thực sự yêu Phó Hi đó chứ?” Không phải liên hôn, vậy chỉ có thể là yêu thật! Dù sao người trong nhà Lục Hoàn Thần cũng không dám ép anh ở cùng người khác.

Lục Hoàn Thần nghe cậu ta nói, không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm trở nên tang thương, thở dài: “Tôi cảm thấy cô ấy không để tâm đến tôi.”

“Ôi, thì ra là Thần ca đơn phương, ha ha ha.”

“Im ngay, không an ủi sao?” Lục Hoàn Thần bước sang bên cạnh, phất tay với cậu ta: “Được, được lắm, vậy không thể làm anh em được nữa rồi!”

“Ha ha ha, đừng, em sẽ an ủi anh!” Mạnh Vũ nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vai anh: “Lục Hoàn Thần cũng quá đáng thương rồi, tuy rằng ngực em không lớn nhưng nếu anh buồn có thể dựa vào mà khóc.”

“Cút ngay! Đồ biến thái!” Lục Hoàn Thần đá cậu ta, nhận lấy đồ từ ông chủ rồi bước đi.

“Ha ha ha, em sai rồi, ha ha, không cười nữa.” Mạnh Vũ khống chế tiếng cười của mình, đuổi theo Lục Hoàn Thần: “Thì ra là chị dâu chưa thích anh, nếu thế hỏi em sớm thì giờ đã xong việc rồi.”

Ôi, anh quên mất tên này là một tra nam chuyên đi đùa bỡn tình cảm của người khác.

Về sau vẫn là cách xa cậu ta một chút tránh cho bị Hi Hi hiểu lầm.

Mạnh Vũ hoàn toàn không biết suy nghĩ của Lục Hoàn Thần, cậu ta vẫn thao thao bất tuyệt nói về kinh nghiệm của bản thân.