Nhưng ngàn vạn đừng là vì tôi, nếu không tội lỗi sẽ rất lớn.
Đã khoảng hai tuần Vu Ỷ Minh và Bạch Nghệ Miên không liên lạc với nhau.
Tám giờ tối, Bạch Nghệ Miên vừa mới ăn cơm xong, cô đang ngồi trên bàn xem phim. Khi nhìn thấy cảnh nam nữ chính gặp lại nhau, Bạch Nghệ Miên mới nhớ ra cũng phải hai tuần rồi mình và Vu Ỷ Minh không nói chuyện với nhau. Bạch Nghệ Miên lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn gồm ba từ đơn giản cho Vu Ỷ Minh: “Chào buổi tối.”
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua…
Vu Ỷ Minh chậm chạp không trả lời lại Bạch Nghệ Miên. Ngay lúc Bạch Nghệ Miên chuẩn bị tắt điện thoại đi thì cô nhận được một tin nhắn có nội dung như này: “Chào cháu, dì là mẹ của Vu Ỷ Minh. Tám rưỡi tối qua Vu Ỷ Minh bị tai nạn giai thông lúc về nhà, bây giờ vẫn đang hôn mê. Nếu cháu có thời gian thì có thể đến thăm nó. Thằng bé đang ở phòng 304, tầng 3, bệnh viện số 1 Lăng Thành.”
Sau khi nhận được tin nhắn, Bạch Nghệ Miên vẫn còn mặc váy ngủ, tùy tiện cầm lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, đi giày vào, lấy chìa khóa rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
“Cái thời tiết quái quỷ gì thế này, còn mưa nữa, mẹ nó.”
Không biết đã qua bao lâu, cả người Bạch Nghệ Miên gần như ướt sũng. Cô chạy vào thang máy, đi lên tầng 3, nhanh chóng đi tới cửa phòng 304.
Khi mẹ Vu phát hiện có người đứng ngoài cửa, bà mở cửa để Bạch Nghệ Miên đi vào. Bạch Nghệ Miên thở hổn hển nói: “Cháu chào dì, cháu là bạn của Vu Ỷ Minh.”
Mẹ Vu gật đầu, bảo cô đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh có ba mẹ của Vu Ỷ Minh và ba người bạn nữa. Ba Vu ngồi trên ghế, cúi đầu, khoanh tay.
Vu Ỷ Minh vẫn đang hôn mê, Bạch Nghệ Miên hỏi: “Dì, sao Vu Ỷ Minh lại bị tai nạn giao thông thế ạ?”
Mẹ Vu trả lời: “Đêm qua trời mưa, đường khá trơn, một chiếc xe con bị mất lái. Lúc đó Vu Ỷ Minh đang định băng qua đường, chiếc xe đó đã tông vào Vu Ỷ Minh.”
Mẹ Vu trả lời xong thì cúi đầu, che miệng lại khóc thút thít: “Nếu nằm liệt trên giường thì cuộc đời nó tan tành rồi.”
Bạch Nghệ Miên nhẹ nhàng vỗ vào lưng bà, an ủi mẹ Vu: “Cậu nhóc Vu Ỷ Minh này rất mạnh mẽ, cháu tin cậu ấy sẽ không bị liệt đâu ạ.”
Mẹ Vu lau nước mắt, gật đầu nói: “Mong là vậy.”
10 giờ, các bạn của Vu Ỷ Minh đã về, Bạch Nghệ Miên vẫn ngồi bên cạnh Vu Ỷ Minh, vô cùng lo lắng cho Vu Ỷ Minh.
Mẹ Vu nói: “Cháu gái, hay là cháu về trước đi, ở đây có dì với ba nó rồi.”
Bạch Nghệ Miên có chút do dự, nhưng cô vẫn gật đầu: “Vâng, vậy cháu về trước đây ạ.”
Bạch Nghệ Miên đứng dậy đi về phía cửa, Vu Ỷ Minh đột nhiên ho khan. Mẹ Vu vô cùng ngạc nhiên, lập tức chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Bạch Nghệ Miên quay lại bên cạnh Vu Ỷ Minh, nắm lấy tay Vu Ỷ Minh: “Vu Ỷ Minh? Cậu thấy thế nào rồi?”
Vu Ỷ Minh từ từ mở mắt ra, yếu ớt nói: “Chị Bạch, tôi thấy khó chịu quá.”
Bác sĩ tới kiểm tra cho Vu Ỷ Minh. Sau khi kiểm tra xong, Vu Ỷ Minh ngủ thiếp đi.
Bạch Nghệ Miên nghe bác sĩ nói Vu Ỷ Minh không sao, trái tim đang treo lơ lửng trên không của cô cuối cùng cũng rơi xuống. Bạch Nghệ Miên nói: “Dì, Vu Ỷ Minh không có vấn đề gì đâu. Cháu về trước đây, chú dì vất vả rồi ạ.”
Mẹ Vu xua xua tay: “Ừ, ừ, không vất vả đâu. Đúng rồi, nhà cháu cách đây có xa lắm không? Hay là để dì đưa cháu về nhé?”
Bạch Nghệ Miên lắc đầu: “Không sao đâu ạ, hơn mười phút là tới nơi rồi ạ. Nếu Vu Ỷ Minh khá hơn nhiều thì dì báo cho cháu với ạ, cháu sẽ tới thăm cậu ấy.”
Mẹ Vu gật đầu: “Ừ, vậy cháu đi đường cẩn thận nhé, mau về sớm đi.”
Bạch Nghệ Miên gật đầu, sau đó rời đi.
Mẹ Vu nhìn theo bóng lưng của Bạch Nghệ Miên, sau đó yên lặng quay lại phòng bệnh. Bà hỏi chồng: “Này lão Vu, tôi thấy cô gái đó khá tốt, ông thấy thế nào?”
Thấy ba Vu không trả lời, mẹ Vu chọc chọc vào người chồng, ba Vu liền ngẩng đầu lên: “Hả? Sao vậy, Vu Ỷ Minh tỉnh rồi à?”
Mẹ Vu nói không nên lời: “Vâng, vâng. Nhưng mà ông đang ngủ sao?”
Ba Vu dường như không để bụng lắm: “Ồ, tỉnh là được rồi.” Sau đó cúi đầu tiếp tục ngủ.
Mẹ Vu vừa tức lại vừa không muốn cãi nhau, chỉ vứt lại một câu: “Thật muốn mắng ông một trận mà.” Sau đó bà bước ra khỏi phòng.
Ngày hôm đó, Bạch Nghệ Miên cả đêm không ngủ được, lúc nào cũng thấy lo lắng cho Vu Ỷ Minh. Cô bật điện thoại lên rồi lại tắt đi, liên tục lặp lại hành động đó.
Tinh tinh ——
Bạch Nghệ Miên kích động mở điện thoại lên: “Gần đây, một học sinh trung học…” Bạch Nghệ Miên cạn lời: “Ai da, cái quỷ quái gì vậy, mẹ nó.”
Hai phút trôi qua.
Tinh tinh ——
Bạch Nghệ Miên mở điện thoại lên, là tin nhắn của Vu Ỷ Minh: “Chị Bạch, bây giờ tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Cảm ơn chị vì tối muộn như vậy vẫn đến thăm tôi.”
Bạch Nghệ Miên trả lời: “Không sao, cũng không muộn lắm. Đúng rồi, lát nữa tôi sẽ đến thăm cậu.”
Vu Ỷ Minh gửi một biểu tượng cảm xúc tới, là một chú gấu nhỏ có chữ “OK” được viết trên đầu.
9:41, Bạch Nghệ Miên tới bệnh viện mà Vu Ỷ Minh đang nằm, đi tới phòng 304 thăm cậu, còn mua một hộp trái cây tới.
Vừa vào cửa đã thấy Vu Ỷ Minh đang ngồi trên giường đọc sách, sắc mặt cũng không có tệ như đêm qua, Bạch Nghệ Miên liền hỏi: “Ba mẹ cậu đâu rồi?”
Vu Ỷ Minh đóng sách lại, ngẩng đầu nói: “Bọn họ ra ngoài ăn cơm rồi.”
Bạch Nghệ Miên đi tới bên cạnh Vu Ỷ Minh, ngồi xuống ghế hỏi: “Còn cậu thì sao, có đói bụng không?”
Vu Ỷ Minh cười: “Tôi ăn xong thì bọn họ mới đi ăn.”
Bạch Nghệ Miên gật gật đầu.
Rất nhanh, hai người không còn chủ đề gì để nói nữa. Vu Ỷ Minh có chút ngượng ngùng, hỏi: “Chị Bạch, tôi chưa từng nghĩ chị sẽ tới thăm tôi.”
Giọng điệu của Bạch Nghệ Miên cũng không lạnh lùng như mọi khi nữa: “Sao lại nói vậy chứ, tôi luôn coi cậu như em trai của mình, cho nên tôi phải quan tâm tới cậu là đương nhiên.”
Vu Ỷ Minh cười: “Trong lòng chị tôi chỉ là một cậu em trai thôi sao? Chúng ta không phải là bạn à?”
Bạch Nghệ Miên gật đầu: “Ừ, cậu bạn nhỏ.”
Vu Ỷ Minh ngẩn ngơ: “Nào có, tôi không nhỏ, tôi 22 tuổi rồi.”
Bạch Nghệ Miên gật đầu: “Ừ, tôi biết, nhưng trong mắt tôi cậu chính là cậu bạn nhỏ. Trong lòng tôi cậu còn là một cậu em trai đáng quý hơn cả em trai ruột.”
Bạch Nghệ Miên khẽ nhéo má Vu Ỷ Minh: “Chậc, muốn nói gì thì cứ nói, ậm ừ làm gì.”
Vu Ỷ Minh đỏ mặt: “Khụ khụ, tôi… Tôi thấy hình như tôi thích chị mất rồi.”
Bạch Nghệ Miên trả lời: “Ừ, tôi cũng thích cậu, dù sao cậu cũng là cậu bạn nhỏ của tôi mà.”
Vu Ỷ Minh có chút mừng rỡ: “Hả? Chị cũng thích tôi sao?”
Bạch Nghệ Miên gật đầu: “Thích, nhưng không phải kiểu thích như cậu nghĩ đâu.”
Vu Ỷ Minh nghe vậy thì có chút thất vọng: “Hả? Tôi còn tưởng chị Bạch cũng rất thích tôi chứ, tiếc là tôi hiểu nhầm rồi.”
Bạch Nghệ Miên xoa xoa đầu Vu Ỷ Minh: “Cậu biết không, trước đây có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng đều bị tôi từ chối.”
Vu Ỷ Minh hỏi: “Tại sao vậy? Là do bọn họ không biết tặng quà sao?”
Bạch Nghệ Miên lắc đầu: “Không phải, là do tôi không thích dùng tiền để duy trì các mối quan hệ. Có lần, một tên đại ca nào đó đã nhét tiền vào tay tôi và nói ‘Cho em tiền, làm bạn gái anh nhé’. Tôi đã không đồng ý, tôi chỉ đồng ý khi người đó thể hiện sự chân thành.”
Vu Ỷ Minh gật đầu: “Chị Bạch, chị làm tốt lắm.”
Tinh tinh ——
Điện thoại của Vu Ỷ Minh đổ chuông, là tin nhắn của mẹ Vu: “Minh Minh, ở quê có chút chuyện đột xuất, ba mẹ không thể không quay về xử lý được. Con tạm thời tìm người nào đó ở cùng để chăm sóc con nhé, mẹ thấy cô gái ngày hôm qua cũng khá tốt, con có thể gọi cho cô ấy.”
Vu Ỷ Minh trả lời: “Vâng.”
Bạch Nghệ Miên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vu Ỷ Minh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là mai ba mẹ tôi mới quay về, bọn họ phải về quê xử lý chút chuyện.”
Bạch Nghệ Miên gật đầu.
……
Sau khi ăn cơm trưa xong, Vu Ỷ Minh ngẩng đầu nhìn trần nhà, Bạch Nghệ Miên hỏi: “Có cái gì đẹp sao?”
Vu Ỷ Minh lắc đầu: “Hơi no.”
Bạch Nghệ Miên mỉm cười, không nói gì.
Vu Ỷ Minh đề nghị: “Chị Bạch, tôi thật sự rất thích chị, hay là chị làm bạn gái tôi đi.”
Bạch Nghệ Miên véo má Vu Ỷ Minh: “Xì, tôi còn chưa nhìn ra được sự chân thành của cậu ở đâu đâu.”
Vu Ỷ Minh gỡ tay Bạch Nghệ Miên, sau đó lấy một sợi dây chuyền ra nhét vào tay cô.
Bạch Nghệ Miên hỏi: “Cái này… Tặng tôi sao?”
Vu Ỷ Minh gật đầu, sau đó đeo lên giúp Bạch Nghệ Miên.
Vu Ỷ Minh tiến lại gần Bạch Nghệ Miên, cậu có thể ngửi thấy được hương hoa nhẹ nhàng thoang thoảng, liền hỏi: “Chị Bạch, vậy chị có thể ở bên cạnh tôi được không?”
Bạch Nghệ Miên thấy Vu Ỷ Minh tiến lại gần như vậy, nhưng cô lại không hề đỏ mặt, chỉ nhẹ nhàng hôn Vu Ỷ Minh một cái: “Thôi được, tôi làm bạn gái của cậu, nhưng đừng chê tôi già quá đấy.”
Bạch Nghệ Miên không hề đỏ mặt mà người đỏ mặt lại là Vu Ỷ Minh, lỗ tai cậu cũng ửng hồng, gật đầu: “Vâng, tôi thích chị, đương nhiên sẽ không để ý đến tuổi của chị rồi.”
Bạch Nghệ Miên cười: “Ừ, đây thực sự là một lời tỏ tình sao?”
Vu Ỷ Minh gật đầu, sau đó ngượng ngùng nói: “Chị Bạch, chị… Lúc chị hôn tôi, thật thoải mái, ha ha.”
Bạch Nghệ Miên chủ động tiến lại gần Vu Ỷ Minh, một tay quàng qua cổ cậu, kéo cậu về phía mình: “Thật không?”
Vu Ỷ Minh không ngừng gật đầu.
Đôi môi mềm của Bạch Nghệ Miên hôn lên đôi môi đang khép chặt của cậu. Bạch Nghệ Miên nhíu mày: “Hé miệng.”
Vu Ỷ Minh nghe lời, hơi hơi hé miệng ra, đột nhiên Bạch Nghệ Miên dùng tay còn lại ấn vào đầu Vu Ỷ Minh. Nụ hôn này, vừa bá đạo, lại vừa dịu dàng.
Bạch Nghệ Miên buông Vu Ỷ Minh ra, khuôn mặt cô hơi ửng hồng, giống như vừa mới uống say. Vu Ỷ Minh thở hổn hển: “Khụ khụ, chị Bạch, chị bá đạo thật đó, có phải chị đọc nhiều truyện cẩu huyết quá rồi không?”
Bạch Nghệ Miên gõ nhẹ vào đầu Vu Ỷ Minh: “Toàn nghĩ đâu đâu không biết?”
Hai người cười nói vui vẻ trong phòng bệnh, không khí cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.
Bạch Nghệ Miên ngồi cạnh Vu Ỷ Minh, nói: “Thời đại ngày nay đa phần đều là đi xem mắt, còn để thích nhau thật lòng thì thật sự rất ít. Có lẽ ông trời thấy tôi cô đơn quá nên mới phái cậu tới bầu bạn với tôi.”