Chị ơi! Quay lại! Quay lại đi! Giọng nói sốt ruột phát ra từ bóng tối, đôi tay cô cố gắng mò mẫm về phía trước gào khóc: Có phải là em không?
Ánh sáng nhỏ bé chiếu ra từ vòng xoáy, hình bóng của em trai nằm ngay trung tâm của ánh sáng đó, khuôn mặt xanh xao đến trong suốt, trên môi vẫn nở nụ cười quen thuộc.
"Về nhà với chị đi!" Cô cố gắng chạy về phía em trai, thế nhưng con đường dưới chân cô lại đứng yên bất động.
"Chị không hề muốn em về nhà, phải không?" Bóng người trong ánh sáng lắc đầu: "Không có em thì chị mới được sống hạnh phúc".
"Không! Không phải thế! Nghe chị nói em ơi, đó không phải là điều chị muốn, chị xin lỗi em mà!" Cô hét thật lớn, muốn biện minh với em trai: "Em là em trai yêu quý nhất của chị, chị có thể chia sẻ với em mọi thứ, kể cả tính mạng của chị!" Người kia không trả lời nữa, ánh sáng ngày càng yếu đi, người đứng bên trong càng lúc càng bay xa hơn.
"Đừng đi! Chị đã không còn bố mẹ rồi, ngay cả em cũng không cần chị nữa sao?" Cô bật khóc tỉnh giấc, khi ánh mắt lọt qua những giọt nước mắt mơ hồ, thần trí lần nữa trở về trong cơ thể, cô nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt, không có em trai, chỉ có hai người đàn ông lạ mặt một cao một thấp đeo kính đen và Bạch Ngọc Đường... cùng bà Bell và ông Nick.
"Các người..." Lời vừa nói ra, cô ngạc nhiên khi thấy mình không thể cử động được, mồ hôi lạnh chảy ra, cô đã tỉnh táo hoàn toàn, cô không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh và phát hiện mình bị mắc kẹt trong một cỗ quan tài trong suốt, có một sức mạnh vô hình lạ lùng bám chặt vào chân tay cô, cố định thân hình của cô, gần giống như dòng nước chảy trên bốn bức tường thủy tinh.
Bên ngoài quan tài, chỉ là một căn phòng vuông với những ngọn đèn dày đặc như các vì sao dán trên tường, ánh đèn trắng đan xen khiến người ta đau mắt.
"Dưới lầu đã sẵn sàng. Chỗ này anh có thể bắt đầu rồi". Người đàn ông cao nói với Bạch Ngọc Đường và nhìn vào Chương Tam Phong, mặt màu cau có: "Đáng tiếc là độ tinh khiết của con này đã bị nhạt đi, thậm chí nếu lấy hết máu của cô ta ra thì cũng không thể tạo ra số lượng lý tưởng cho sản phẩm của chúng ta trong ngày lễ tình nhân sắp tới."
"Được." Bạch Ngọc Đường gật đầu, lôi ra một chiếc hộp kim loại có kích thước như hộp diêm từ túi áo, kéo ra vài sợi dây dẫn, nối vào một chiếc lỗ hình vuông ở bên cạnh quan tài.
"Anh..." Chương Ba giật mình hốt hoảng, một ý nghĩ lóe lên như điện chớp: "Em trai tôi... em trai tôi cũng bị mấy người nhốt ở đây sao."
"Mày xem, tao đã nói chắc chắn sẽ có cảm giác giữa các cặp song sinh mà! Cô bé này từ lúc mới đến đã tìm kiếm em trai mình ở khắp các học viện như thể ngửi thấy mùi của em mình vậy đó." Bà Bell nói với ông Nick: "Cũng giống như tao, khi mày hút thuốc thì tôi cảm thấy phổi mình bắt đầu khó chịu! Mẹ kiếp!"
"Mụ già kia, khi mụ ăn mấy thứ ngọt chết người kia dạ dày tôi cũng mắc ói lắm nhé!" Ông Nick đã trừng mắt bà Bell, rồi quay đầu lại mê mẩn nhìn cô bé đang nằm bất lực trong quan tài: "Ôi, vẫn là những đóa hoa thanh niên này vừa đẹp vừa ngon!"
Chương Tam Phong sợ hãi, bà Bell hiền lành giờ đây lại lộ ra biểu cảm ác độc không khác gì một mụ phù thủy già tàn bạo. Và ông Nick kia, lại nói cái gì mà "vừa đẹp vừa ngon"?!
"Các người là ai?" Cô hét lớn.
"Bình tĩnh nào cô gái, sẽ không đau đớn gì đâu". Bà Bell bước lên, vuốt ve những chiếc quan tài lạnh lẽo, mỉm cười: "Là một con Huyết Yêu hiếm hoi còn tồn tại trên thế giới, chắc chắn chúng tôi sẽ vắt sạch mọi thứ mà cô có, giống như em trai của cô vậy. Bản thân mấy người sẽ không biết mấy người đã đóng góp như thế nào cho một kế hoạch vĩ đại đâu!"
Huyết Yêu? Vắt sạch mọi thứ?
"Bỏ tôi ra, tôi không biết mấy kẻ điên các người đang nói gì cả! Em trai tôi đâu? Nó ở đâu?" Chương Tam Phong cố gắng chống chọi, lúc này cô hoàn toàn chắc chắn rằng sự mất tích của em trai liên quan đến đám điên này, cô không ngừng la hét: "Họ là Bạch kia, anh là đồ lừa đảo!".
"Em trai cô... một đứa con trai Trung Quốc xinh đẹp!". Nick chép chép miệng như thể đang hồi tưởng lại một điều gì đó rất tuyệt vời: "Thật là một hương vị tuyệt vời! Ngọt tươi, mềm mại".
"Ôi! Mày chỉ biết ăn một mình! Ngay cả một mảnh xương cũng không để lại cho tao!" Bell đấm mạnh vào Nick một cái.
Nick nhéo ngực bà ta nói: "Tôi ăn không phải cũng là mụ ăn à! Cái này cũng tính toán cho được! Mụ có coi tôi là em trai mụ không đấy?"
Hai người cãi nhau một trận, thậm chí còn động tay động chân. Một đám khói trắng bốc lên từ người họ, trong lúc tan ra bà Bell với ông Nick đã không còn dấu vết gì. Trong phòng, chỉ có một con rắn đen hai đầu khổng lồ, hai chiếc đầu vừa cãi nhau vừa tấn công nhau một cách kinh hoàng.
Chương Tam Phong cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, hai người sống đột nhiên trở thành một con rắn hai đầu!
Những cảnh tượng mới có trong bộ phim kỳ dị này bây giờ lại hiện ra ngay trước mắt cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra tên Nick nói là "đẹp và ngon" nghĩa là gì. Em trai cô...
Cô hét lên như điên: "Con quái vật! Mày trả lại em trai cho tao!".
Bạch Ngọc Đường không quan tâm những gì xảy ra bên cạnh mà chỉ tập trung vào công việc trên tay. Không bao lâu, anh ta bấm công tắc trên hộp kim loại, một vài tia điện lóe lên từ dưới đáy quan tài, trong khi nó sinh ra một ngón tay nhỏ bằng một ngón tay, một vật thể màu trắng sữa nhanh chóng xuyên qua đồng phục của Chương Tam Phong và cắm thẳng vào trái tim cô.
Một cơn tê liệt như bị điện giật truyền đến, bắt đầu từ tim lan tỏa khắp cơ thể khiến cô run rẩy, tất cả các dây thần kinh đều mất tác dụng, cô đã không thể phân biệt được cảm giác lúc này là đau hay không đau, điều duy nhất có thể thấy là máu đỏ tươi từ trái tim mình, chảy qua những xúc tu đó liên tục truyền ra ngoài và chỉ trong một thời gian ngắn, đáy của quan tài này đã trở nên đỏ rực.
Bạch Ngọc Đường lại bấm một công tắc khác, làm ngưng máu trong thành quan tài, theo ống dẫn chảy trực tiếp vào chiếc chai trong tay anh ta, và nhanh chóng dâng lên nửa chai lớn. Anh ta cẩn thận vặn nắp chai và kiểm tra lại vài lần, sau đó mới bước đến giao chai cho người đàn ông cao lớn nói: "Một tiếng nữa quay lại lấy chai thứ hai".
Người cao tay nhận lấy cái chai, gật đầu: "Ngày Valentine đã qua, nhiệm vụ hoàn thành, chắc chắn Đại tướng sẽ thưởng cho tất cả chúng ta."
Nói đoạn hắn người đàn ông thấp bé, cùng ra khỏi phòng và đi vào phòng thí nghiệm dưới lầu, con rắn hai đầu vẫn còn ở bên nhau, và chủ đề nói chuyện của nó là đợi cho đến khi máu trong người Chương Tam Phong cạn kiệt thì cơ thể của cô bé sẽ là món ăn ngon cho người nào. Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đứng bên quan tài, tay cầm những chiếc hộp nhỏ bằng kim loại, thỉnh thoảng lại nhìn vào chiếc đồng hồ.
Chương Tam Phong nhắm chặt mắt, đôi môi cô trắng bệch, dùng hết sức nói: "Mày là thằng khốn... Làm những điều tàn nhẫn như vậy cũng có thể dửng dưng, mày là một hòn đá vô cảm..."
"Tôi vẫn đang học." Bạch Ngọc Đường mặt không đổi sắc nói: "Tôi học rất nhanh, thiên văn địa lý, tất cả tri thức vừa nhìn qua đã không quên, lại rất giỏi sử dụng, tôi có thể chế tạo đồ đạc, chỉ sợ trong vòng trăm năm đều không ai có thể vượt qua tôi."Anh ta ngẩng đầu nhìn cô: "Nhưng mà, tôi mãi mãi không học được tình cảm là gì. Tôi xin lỗi."
Đúng thế, một viên sô cô la thì làm gì có tình cảm chứ?
Hơn mười năm trước, anh và vô số đồng nghiệp của mình được đặt trên kệ siêu thị ở một thành phố nào đó của Trung Quốc, mỗi ngày nhìn đồng nghiệp của mình được mua và bị ăn. Nếu như nói một con yêu quái sô cô la nhỏ bé cũng có tình cảm, vậy trong tình cảm của anh cũng chỉ có sợ hãi.
Anh rất sợ bị người ta cho vào miệng. Nhưng ngày hôm đó vẫn cứ đến. Vào ngày Valentine, một người phụ nữ trẻ đã đưa anh về nhà, anh nghĩ rằng anh sắp chết, nhưng cô ấy chỉ mở túi, lấy tất cả sô cô la bên trong ra, và đặt nó trước một bức ảnh của một người đàn ông, nói rằng anh yêu à, chúc anh một ngày Valentine hạnh phúc.
Trong ảnh có một dòng chữ thêu bằng lụa.... Gửi đến tình vô biên. Bạch Ngọc Đường.
Khi đó anh không biết chữ, nhưng anh nhớ kỹ cách viết ba chữ Bạch Ngọc Đường, hắn nghĩ, đây có thể là tên của người phụ nữ này.
Đêm Valentine đó, anh nhìn thấy linh hồn của người đàn ông trong bức ảnh đứng ngay bên cạnh cô, lưu luyến không ngỡ rời.
Đêm đó anh trốn thoát. Là một con yêu quái sô cô la căn bản không có chút pháp lực, anh lăn từ nhà cô ra đường, nhiều lần thiếu chút nữa thì bị giẫm lên, anh không biết mình muốn lăn đến đâu, khi trời sắp sáng anh bị một người đàn ông ở góc phố bắt được, mặt anh ta giấu trong bóng tối, hỏi anh có muốn làm một đại yêu quái có tay có chân, có thể tự do biến hóa, chân chính không.
Tất nhiên là anh sẵn sàng, vì chỉ như thế thì anh mới không bị ăn mất.
Vì vậy, người đàn ông đưa anh đến một ngôi nhà gỗ và đặt anh trong một bể chứa đầy thuốc.
Ba ngày sau, anh trở thành một con người như bây giờ, trở thành một yêu quái chân chính, có năng lực biết biến hóa, biết bay lượn, không cần lo lắng bị ăn tươi nuốt sống.
Người đàn ông cũng cho anh đi họ, tìm cho anh ta một giáo viên, dạy cho anh ta tất cả các loại kiến thức. Anh rất thông minh, thứ gì đã nhìn qua thì không bao giờ quên, mới học đã biết, nhất là đối với việc chế tạo các loại dụng cụ cơ khí. Trong một vài năm, anh đã hiểu thế giới này một cách rõ ràng, thế nhưng có một điều làm anh rất bối rối.
Nữ giáo viên dạy văn nói rằng, nhìn thấy những cảnh hợp tạn trong TV hoặc trong sách sẽ rơi nước mắt, giáo viên nam dạy vật lý nói, vì bạn gái ông kết hôn với một người khác nên ông buồn đến nỗi không thiết ăn cơm. Thế nhưng, anh hoàn toàn không thể hiểu vì sao bọn họ lại như vậy. Hỏi họ thì họ nói rằng vì con người có tình cảm, đó là vì sao họ cảm thấy buồn thấy vui. Tuy nhiên, không có giáo viên nào dạy anh bài học về tình cảm.
Những tình tiết và tình huống khiến người ta rơi nước mắt kia đối với anh mà nói chẳng khác gì nước lã, uống vào cũng chỉ thấy nhạt nhẽo vô cùng. Anh không biết vì sao lại đau lòng, cũng không biết vì sao lại vui vẻ, cũng không biết phẫn nộ, không có sự đồng tình.
Là một yêu quái sô cô la vốn có khả năng học tập rất nhanh, anh mơ hồ cảm thấy điều này không đúng. Khi anh đã học được mọi thứ anh nên học thì người đàn ông kia đến thăm anh, ông ta nói, anh có thể đi theo ông ta rồi, anh sẽ là người phù hợp nhất với hạng mục công việc của ông ta.
Anh nói, anh vẫn học chưa xong.
Người đàn ông cảm thấy kỳ quái, anh đã hết kiến thức trong thiên hạ, còn có điều gì nữa mà không đủ? Anh nói anh không học được tình cảm.
Người đàn ông cười nói, đó là lý do tại sao tôi đã chọn anh và nuôi anh cho đến bây giờ.
Anh ta không hiểu.
Người đàn ông lấy một hộp sô cô la từ trong túi giấy, nói, trên đời này nhiều sô cô la như vậy, có thể có cơ duyên trùng hợp tụ linh tính biến thành tiểu yêu quả thật không nhiều lắm, anh chính là người may mắn đó.
Ông ta đặt một trong số chúng ra trước lò sưởi và đám sô cô la nhanh chóng tan chảy.
Tình cảm cũng là một loại nhiệt độ, sô cô la sợ nóng cho nên bản năng của anh chắc chắn anh sẽ không có tình cảm, sẽ không có nhiệt độ.
Sau khi nghe ông ta nói, anh đã im lặng rất lâu. Người đàn ông vỗ vai anh và nói, anh như vậy là tốt nhất, tình cảm có lúc sẽ biến thành gánh nặng, ngăn chặn con đường đúng đắn của anh. Anh nên vui mừng về bản năng của mình mới đúng.
Có phải vậy không? Tại sao anh cứ luôn cảm thấy có hơi hối tiếc?
Ngay sau đó, anh được ông ta đưa đến nước Anh và giao cho một người đàn ông cao lớn. Trong thời gian tiếp theo, anh đã chứng kiến sự ra đời của Hội Chữ thập Hoa Hồng - Ross Cross, từ học sinh đến giáo viên, và anh chưa bao giờ rời khỏi thị trấn Fleet.
Kể từ đó, cuộc sống của anh và nhưng cuộc "thử nghiệm" kết hợp thành một, mười năm, anh và "đồng nghiệp" của mình chỉ làm theo chỉ thị "cấp trên", tiến hành thử nghiệm hết lần này đến lần khác, vô số các đối tượng sống hoặc chết đã được chuyển đổi trong phòng thí nghiệm này dưới lòng đất của trường Rose Cross và biến mất. Mà dụng cụ cơ khí cần thiết để thí nghiệm, bao gồm cả công cụ có thể lấy máu hoàn mỹ từ trên người Huyết Yêu đều là kiệt tác của anh. Ngoại trừ chế tạo công cụ ra thì cấp trên cũng chỉ yêu cầu anh phụ trách nhiệm vụ lấy máu, chuyện khác thì không cho anh nhúng tay vào.
Anh ta ngoài công việc ra thì việc quan tâm nhất chính là việc học tập. Mặc dù người đàn ông kia nói như vậy thế nhưng anh vẫn rất tò mò với việc học tình cảm. Anh chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ để bất cứ lúc nào để ghi lại cuộc sống của mình, từ những cảm xúc của người khác, sau đó phỏng đoán và tiêu hóa. Sau đó, anh cảm thấy "khóa học" này quả thực là khóa học khó hiểu nhất trên đời.
Trong sổ tay của anh ta ghi chép mấy chục "bệnh tật" liên quan đến tình cảm, đúng vậy, anh dùng từ này để hình dung. Những người đắm chìm trong tình, trên thực tế, giống như những bệnh nhân, một số cười, một số khóc, một số rõ ràng là đói đến chết nhưng bánh mì cuối cùng vẫn đưa cho đứa trẻ của mình ăn. Tất cả những "căn bệnh" này anh đều ghi chép ra, bao gồm cả sự "tìm kiếm không ngừng" của một Thụ Yêu.
Tiếng đánh nhau của con rắn hai đầu kéo anh ta trở lại với thực tại, con quái vật này cũng đã được gửi đến Ross Cross mười năm trước đây, ngày thường hóa thân thành hai người trông coi ký túc xá nam nữ, nhiệm vụ là trông coi "vật thí nghiệm" và tiêu hóa "rác rưởi", những người đã mất mạng trong thí nghiệm trở thành thức ăn của nó.
Anh chán ghét liếc mắt nhìn con quái vật này một cái, rồi di chuyển ánh mắt lại tiếp tục nhìn đồng hồ.
Trong phòng thí nghiệm, máu của Chương Tam Phong đã bị rót vào trong cái bình cao nhất của giá hợp kim, bắt đầu thứ hoạt động thuộc về nó.
Không quá mấy phút, trong phòng thí nghiệm truyền đến một tiếng nổ lớn, tia lửa văng khắp nơi, cái bình trên cùng của khung hợp kim không biết vì sao lại nổ rung, máu bên trong bắn tung tóe khắp nơi, người bên trong kêu khóc thảm thiết liều mạng ấn nút mở cửa, nhưng cửa lớn lại không hề nhúc nhích, tất cả dụng cụ đều bị phá hủy, ngọn lửa màu tím ở trung ương cũng mất đi khống chế, chỉ trong chốc lát đã lan tràn ra, trong căn phòng bốn vách kiên cố kia, đột nhiên bốc lên ngọn lửa hừng hực, tất cả mọi thứ bên trong đều hóa thành hư không.
Lầu trên cũng bị rung lắc bởi sức mạnh khổng lồ này, ngay cả con rắn hai đầu cũng dừng đánh nhau. Ngay lúc đó, Bạch Ngọc Đường bất ngờ lôi một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, sau đó rút nắp chĩa về phía con rắn hai đầu, thứ bột màu đỏ rơi ra ngoài và đính đầy mình nó, con quái vật đau đớn đến tê liệt nằm lăn lộn trên mặt đất.
Bạch Ngọc Đường lại nhắm chiếc hộp kim loại về phía quan tài, một tia sáng màu đỏ bắn ra khỏi hộp và rơi xuống trung tâm quan tài, thứ ma quỷ này biến mất trong lòng không khí.
Chương Tam Phong nằm liệt trên mặt đất.
Anh kéo cô lên đặt lên lưng mình, rồi cõng cô nhảy lên nóc nhà.
Chương Tam Phong đầu óc mơ hồ dựa vào lưng anh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vang vọng, một tia sáng trắng chiếu xuống đỉnh đầu, cả người cô trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, bay về phía nguồn sáng trắng ở đằng kia.