“ Giờ cậu chuẩn bị đi làm ở quán cà phê xong sang siêu thị, câu không thấy mệt hả? “
“ Không “
Nói rồi cô bỏ đi. Cậu tính nói thêm gì đó nhưng bỗng nhiên.
“ Khôi em lên phòng hiệu trưởng với cô bàn về việc đi thi của em “
“ À... dạ em đi liền”
Cậu liền đóng cửa rồi đi theo giáo viên. Cô lúc này vẫn còn đứng đó, khi thấy cậu đã đi xa cô mới bắt đầu rời đi. Cô nhớ lại câu hỏi lúc nãy của cậu, cô muốn trả lời là cô rất mệt nhưng nếu cô không đi làm thì tiền đâu mà lo cho bản thân, ở cái thế giới này tiền không mua được tất cả nhưng nếu không có tiền thì chúng ta chả là gì cả cũng chỉ là những kẻ vô dụng. Bây giờ nếu ta có học giỏi đến đâu có tài giỏi đến đâu mà không kiếm ra tiền thì cũng chỉ là rác của xã hội, vì họ không nhìn vào những sự cô gắng của ta họ chỉ nhìn vào kết quả, nếu không có tiền sẽ không được xã hội coi trọng.
“ Cậu bạn kia đâu rồi “
“ Chết rồi “
“...”
Chị nhìn cô đầy bất lực.
“ Cháu gái yêu của cô à, cháu có thể nào bớt đáng ghét được không”
“ Không “
Chị bó tay rồi cái mỏ của cô chị không nói lại.
“ Mau ăn đi này, ăn xong rồi thì lượn “
“ Cảm ơn cô già “
“ NGUYỄN MINH NGUYỆT “
Cô lập tức chạy đi để lại chị ở đó chửi bới. Vừa đến quán cô thấy cậu đang ngồi học ở ban ghế cũ, cô tiến lại gõ đầu cậu một cái.
“ Đau “
Cậu ngước mặt lên nhìn cô nở một nụ cười tự tin.
[...]
Cậu nhìn thấy gói bánh trong tay cô bỗng có chụt hụt hẫng vì cậu đã nấu cơm tối mang đến cho cô. Cô lúc này cũng để ý đến việc cậu cứ nhìn chằm chằm vào gói bánh xong cô lại nhìn thấy hộp cơm trên bàn, cô liền hiểu ra vấn đề.
“ Cho tôi? “
“ Hả “
Cậu thấy cô chỉ tay về hộp cơm.
“ Đúng rồi nhưng chắc cậu kh...”
“ Tôi ăn “
“Hả! Vậy gói bánh trên tay cậu “
“ Bánh này để mai ăn vẫn được. Đưa tôi hộp cơm còn 10 phút nữa tôi vào làm rồi “
“ Đây của cậu đây, muỗng với đũa đây nè “
Cậu vui vẻ đưa hộp cơm cho cô. Có một sự thật cậu rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của cậu vì đồ ăn cậu nấu thật sự rất ngon, nhưng lúc này cậu lo lắng rằng đồ ăn không ngon hoặc không hợp khẩu vị với cô. Và nguyên nhân cho việc cậu lo lắng là cô chỉ ăn cơm với canh và rau không ăn thịt và tôm, cậu bèn hỏi cô.
“ Đồ ăn có vấn đề hay sao mà cậu lại chỉ ăn canh với rau “
“ Tôi không ăn thịt mỡ và dị ứng với tôm “
Nghe vậy cậu liền gỡ thịt mỡ ra cho cô và tiện tay bóc luôn vỏ tôm, khi thấy vỏ tôm được bóc ra cô liền gắp một cơm, cậu thấy vậy liền nói.
“ Này không phải cậu dị ứng với tôm sao “
“ Tôm chưa bóc vở “
[...]
Cậu nghe vậy liền bất lực thở dài, mỉm cười mà tiếp tục bóc vở tôm cho cô ăn.
“ Đồ kén ăn “
“ Ừ “
Cậu nhìn cô ăn ngon lành bất giác mỉm cười, không hiểu vì sao nhìn cô ăn ngon như vậy cậu lại vui mừng. Nhìn cô lúc này trông chả khác gì đứa trẻ to xác vậy còn cậu như người mẹ, người cha bóc vỏ tôm cho con ăn. Lúc này cô ăn ngốn đầy hai bên má khiến cậu muốn đưa tay lên nhéo một cái, cậu lúc này nhìn chừng vào hai bên má của cô muốn cưng nựng như sợ cô sẽ giận nên thôi vậy. Cô cũng đã để ý đến việc cậu cứ nhìn chằm vào cô nhưng đã sắp tới giờ làm rồi cô mặc kệ cậu muốn nhìn sao nhìn bây giờ cô chỉ lo ngốn hết đống đồ ăn này vào họng. Cậu thấy hành động này của cô liền phì cười.
“ Không ai dành ăn của cậu đâu, ăn từ từ thôi “
Cô chỉ đang lo sắp tới giờ làm thôi, chứ ai dám dành đồ ăn với cô, cô liền đánh chết tên khốn đó. Bây giờ kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ cô liền ngốn một lần hết đống đồ ăn vào họng rồi lập tức đứng dậy đi làm việc, cô đang đứng ở quầy thanh toán cô gắng nhai hết thức ăn trong miệng trông thật buồn cười, nhìn cô như vậy cậu có chút tội vì cô phải làm nhiều việc không có thời giam để ăn, nghỉ ngơi. Tội thì tội vậy thôi chứ nhìn cô như thế này thật sự khiến cậu cười không ngớt, trông đáng yêu làm sao.
- 22 giờ 30 phút -
Cậu đang ngủ gục trên bàn thì bị cô lại tán cho một cái vào đầu.
“ Đau “
“ Bước về ký túc xá ngủ “
“ Cậu tính ngủ lại đây nữa hả? “
“ Ừ! Bước về trước khi tôi dùng bạo lực “
Cậu nghe vậy liền rén lập tức thu dọn sách vở, trước khi về cậu hỏi cô.
“ Mai cậu có muốn ăn nữa không tôi nấu. Yên tâm không thịt mỡ, tôm được bóc vỏ “
“ Ừ “
“ Được rồi vậy mai tôi nấu đồ ăn sáng cho cậu nhớ đi học sớm “
Nói rồi cậu lập tức đi về ký túc xá sợ ở đây lâu nữa cô sẽ bầm cậu ra đi làm canh hầm mất. Cô cười nhẹ rồi trở lại làm việc. Có lẽ cũng lâu rồi cô mới lại ăn một bữa đàng hoàng đấy, bình thường có hôm thì nhịn đói, hôm thì mua tạm gói bánh ăn cái dạ dày của cô đúng là phi thường, lâu rồi mới có người nấu cho cô một bữa đàng hoàng.