Câu Dẫn

Chương 2: Chẳng lẽ quản gia bị liệt dương



Diệp Quân ngồi xe của tài xế đi học lại nằm sấp trên đùi Tịch Sâm ngủ một giấc, cảm thụ cơ bắp thon dài tràn đầy sức mạnh dưới đầu, Diệp Quân mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, trước khi gặp Chu Công, cậu lại suy nghĩ chuyện vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cậu gần hai năm qua, quản gia bên người của cậu sao lại đối với cậu không có ý gì, một chút cũng không có. Rõ ràng mình đã... Đã chủ động như vậy, nhưng quản gia vẫn là một bộ dáng coi cậu như trẻ con, vẫn nghiêm trang mà tỉ mỉ chăm lo sinh hoạt của cậu, một chút hành động quá giới hạn nào cũng không có. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ.... Diệp Quân bĩu môi, quyết định vẫn đi hỏi Chu Công một chút.

"Đến rồi." Giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào trong tai, Diệp Quân cảm nhận được sau lưng bị bàn tay ấm áp của Tịch Sâm vỗ nhẹ hai cái, cậu mang theo chút tính khí khi bị đánh thức, cái đầu xù xù cọ lung tung trên đùi Tịch Sâm hai cái, nghĩ đến vấn đề trong giấc ngủ thảo luận cùng Chu Công, cậu lại có chút tức giận, liền nằm sấp trên đùi Tịch Sâm, lại xấu xa cọ hai cái, cọ cọ em trai Tịch Sâm quấn trong quần đồng phục học sinh rộng thùng thình vẫn có hình dạng khả quan, muốn thử xem rốt cuộc có thể cọ cứng cái vật khổng lồ đang ngủ say kia hay không. Dựa vào cái gì mỗi lần mình bị Tịch Sâm đụng phải sẽ cứng rắn? Diệp Quân càng nghĩ càng tức giận, cọ cũng càng hăng hái, hô hấp ấm áp mà dồn dập phun xuống bộ phận của Tịch Sâm, nhưng hạ thể kia lại không có chút biến hóa nào, ngược lại tự Diệp Quân, có chút khó nhịn cọ cọ chân, nội tâm thầm mắng một câu, mẹ kiếp, lại cương.

"Ngoan, đi học, bằng không sẽ đến trễ." Tịch Sâm nhìn tiểu thiếu gia nằm sấp trên đùi mình cọ hồi lâu nhưng không chịu đứng lên, chỉ có thể vỗ vỗ lưng tiểu thiếu gia, hắn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trước cổng trường đã không còn người.

"Trễ thì đến trễ." Cuối cùng Diệp Quân nhụt chí ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tịch Sâm một cái, liền thấy quản gia trước mắt mang theo nụ cười ôn hòa trước sau như một, mặt mày cong cong phác họa ra khuôn mặt như ánh mặt trời, chính là khuôn mặt này, gương mặt xuất hiện khi Diệp Quân lần đầu tiên mộng xuân, hai năm gần đây vô số lần đều xuất hiện trong mộng xuân đó, câu Diệp Quân thần hồn điên đảo suy nghĩ ngày đêm, nhưng người trước mắt, nghĩ không thông aa, không có phản ứng aaa. Không phải là liệt dương đó chứ? Diệp Quân suy nghĩ xong vội vàng ở trong lòng phi vài cái, đây chính là tính phúc nửa đời sau của cậu mà, cũng không thể liệt dương thật chứ.

Cuối cùng, Diệp Quân liền mang theo cảm xúc không được tự nhiên "Quản gia bên người tôi có phải là liệt dương hay không" và "Không phải liệt dương thì sao lại không có phản ứng", bị Tịch Sâm dắt đi tới lớp học. Mà đương sự bị phỉ báng, vẫn treo nụ cười như gió xuân như cũ, tựa hồ không có chuyện gì có thể làm cho hắn thay đổi biểu tình trước sau như một, ít nhất, tiểu thiếu gia của hắn còn chưa làm được.

"Này! Diệp đại thiếu gia, tối nay sinh nhật Dương Nghệ Hân, cậu có đi không?" Vừa tan học, Diệp Quân đã bị bạn ngồi bàn phía sau dùng bút chì đâm vào lưng, cậu vừa quay đầu, liền thấy Ôn Bác hướng cậu lắc lắc ý chỉ hàng đầu của lớp, chỉ thấy Dương Nghệ Hân đứng ở bên cạnh bục giảng đang triệu tập mọi người đi dự tiệc sinh nhật của cô ấy.

"Đã mời ai?" Diệp Quân cau mày liếc mắt nhìn Dương Nghệ Hân trước bục giảng, có chút không kiên nhẫn, cậu biết Dương Nghệ Hân thích mình, nhưng trong lòng cậu, không phải là đã có người khác sao? Nghĩ đến người khác, Diệp Quân lại nhìn Tịch Sâm bên cạnh, chỉ thấy người bên cạnh có thể gọi là đàn ông bóng dáng cao ngất đang ngồi ngay ngắn, củng cố điểm kiến thức mà thầy giáo giảng bài. Thật là một học sinh giỏi, anh không thể nhìn em sao? Diệp Quân ở trong lòng gào thét một câu, cuối cùng không dám nói ra miệng, chỉ là càng nghĩ càng tức giận, biểu tình cũng càng thêm phiền não.

"Cả lớp cô ấy đều mời, cô gái kia thích cậu đã lâu, nói không chừng chờ đêm nay thổ lộ với cậu đấy ha ha ha." Ôn Bác có chút bát quái nói xong, sau đó liền lấy ra hai tấm thiệp mời đưa cho Diệp Quân, "À, cô ấy không tiện tự mình đưa cậu, tôi đành phải làm thay, đây là của cậu và quản gia của cậu." Ôn Bác ném thiệp mời cho Diệp Quân, nhìn đại thiếu gia cau mày không muốn nhận, chỉ có thể cười gượng vài tiếng, nghĩ đám hoa khôi này cùng giáo thảo quả thật không có scandal gì để hỏi thăm, sau đó cậu ta liền cùng bàn sau hi hi ha ha nói về những chuyện khác.

Diệp Quân nhìn hai tấm thiệp mời trong tay, giữ lại một cái của mình, tờ còn lại tiện tay ném cho quản gia bên cạnh, tức giận nói một câu" Sinh nhật Dương Nghệ Hân." Liền nằm sấp trên bàn.

Ngòi bút của Tịch Sâm không ngừng, chỉ ném thiệp mời vào sách giáo khoa cạnh bàn, ghi chép của hắn còn chưa xong. Tiết học trước tiểu thiếu gia của hắn không nghe nhiều, buổi tối trở về có thể dùng ghi chép dạy thêm cho tiểu thiếu gia của hắn. Nghĩ như vậy, Tịch Sâm chỉ cười với người bên cạnh một chút, xem như đáp lại thiệp mời ném tới, không hề phát hiện tiểu thiếu gia đã tức giận.

Diệp Quân nằm sấp trên bàn, nhìn người bên cạnh không để ý tới mình, cậu cảm giác mình bị quản gia của mình lạnh nhạt, chẳng lẽ học tập quan trọng hơn so với mình? Diệp Quân tức giận bĩu môi, nhìn người bên cạnh thật sự không rảnh để ý tới mình, chỉ có thể mang theo một bụng tức giận, nhàm chán miêu tả mặt nghiêng của Tịch Sâm. Quản gia của cậu thật đẹp trai! Diệp Quân nghĩ như vậy, chút tức giận trong mắt cũng chậm rãi phai nhạt, ngược lại hóa thành niềm vui ngọt ngào. Diệp Quân nhìn quản gia của mình chuyên chú mà nghiêm túc ghi chép, khuôn mặt tuấn tú cứng rắn mà không mất đi nhu thuận tựa như một bức tranh khắc ở trong mắt Diệp Quân, nội tâm Diệp Quân vui mừng, nghĩ, đây chính là người của cậu, quản gia của cậu.

Lúc chuông lên lớp, Diệp Quân mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng lau khóe miệng mình phát hiện cũng không có chảy ra chất lỏng không biết tên gì, lúc này mới có chút thẹn thùng miễn cưỡng ngồi thẳng, làm bộ lấy ra một quyển sách để xem. Cậu nhìn Dương Nghệ Hân trước bục giảng còn chưa về chỗ, có chút rối rắm mím môi, đi, hay là không đi? Muốn đi là bởi vì muốn ra ngoài chơi, cậu đã lâu không ra ngoài chơi, mỗi ngày vì có thể cùng quản gia của mình ở thêm một lát, chỉ có thể tan học liền lôi kéo người về nhà. Không muốn đi vì nhân vật chính là Dương Nghệ Hân, cậu thật sự không có cảm giác, ngộ nhỡ quản gia của cậu hiểu lầm thì làm sao bây giờ, hiểu lầm cậu thích con gái thì làm sao bây giờ?

Than ôi!! Diệp Quân lại thở dài trong lòng, nghĩ vẫn không đi, sau khi cậu vừa ném thiệp mời lung tung vào ngăn bàn, cậu thấy Dương Nghệ Hân ngồi trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ thảo luận cái gì đó với bạn cùng bàn của cô, vẻ mặt hưng phấn.

Bạn ngồi cùng bàn? Diệp Quân nhìn lướt qua Dương Nghệ Hân và Triệu Phỉ Phỉ ngồi cùng bàn với cô, lại nhíu nhíu mày như đang tự hỏi. Triệu Phỉ Phỉ kia có phải thích quản gia của cậu hay không? Diệp Quân nhìn qua nhìn lại giữa Triệu Phỉ Phỉ và Tịch Sâm bên cạnh, cảm giác nguy cơ tự nhiên sinh ra, nếu như, quản gia của cậu thích con gái thì làm sao bây giờ?

"Hừ, tối nay anh không được đi. Đón em lúc 11:00 tối." Diệp Quân lung tung tịch thu thiệp mời còn đặt trên bàn của Tịch Sâm, nhìn cũng không thèm nhìn cũng ném vào ngăn bàn, cậu có chút phiền não đá chân bàn, bàn lắc lư một chút, cậu nghĩ đêm nay phải đi hỏi một chút, Triệu Phỉ Phỉ có hứng thú với quản gia của cậu hay không. Diệp Quân lại nghĩ, quản gia của mình cũng không thể đi nơi có con gái, cậu phải giấu hắn đi, hắn là của một mình cậu. Nhưng nếu quản gia không thích đàn ông thì sao? Không được không được, không được!! Nghĩ vậy Diệp Quân lại đá chân bàn, thầy giáo đã vào lớp bắt đầu giảng bài cũng không thu liễm một chút nào.

"Buổi tối đừng uống rượu." Tịch Sâm cúi đầu tới gần Diệp Quân nhỏ giọng nói, nhìn tiểu thiếu gia bên cạnh tự nhiên khó chịu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, tựa như một con mèo con không được thuận lông, Tịch Sâm có chút bất đắc dĩ cười khẽ, nghĩ, thiếu gia của mình vẫn phải để mình cưng chiều.

Tịch Sâm thuận tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Diệp Quân, bao bọc trong tay mình, quả nhiên người bên cạnh không đá bàn nữa, hắn trấn an nhéo nhéo thịt mềm trên mu bàn tay tiểu thiếu gia, cảm thụ được người bên cạnh giống như một con mèo con được vuốt lông, dần dần bình tĩnh lại lười biếng nằm sấp trên bàn. Tịch Sâm không dám buông tay, cứ như vậy nắm tay Diệp Quân, một bên nghe giảng, một bên thỉnh thoảng vuốt ve hai cái.

Tiểu thiếu gia của hắn thật đáng yêu, Tịch Sâm nghĩ.