"Giờ phải làm sao đây, hay là chúng ta quay lại đi đừng nhìn nữa."
Tử Lâm nhìn cậu đầy dịu dàng "Tân Tân, không sao, bình tĩnh lại tôi không sao."
Cậu nghe cậu ta an ủi liền hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại.
"Nghe đây, tôi sẽ ở đây, cậu cứ tiếp tục đi về phía trước." Tử Lâm đưa mặt đến gần cậu, để hai cái trán chạm vào nhau.
"Nhưng cậu phải..."
Không để cậu nói hết câu Tử Lâm đã ngắt lời "Tôi sẽ không sao, được chứ, nếu như cậu vẫn tiếp tục chừng chờ thì chúng ta thực sự mắc kẹt ở đây."
"Tôi... Được rồi cậu chờ tôi." Cậu gật đầu cuối cùng cũng đồng ý.
"Được." Tử Lâm đứng thẳng người dậy gật đầu.
Lúc này cậu không chừng chờ nữa mà xoay người ôm theo Tiểu Khả đi về phía trước.
Tử Lâm nhìn theo từng bước chân của cậu thì thầm "Lần này tôi trơ mắt để em đi, nhưng lần sau chắc chắn tôi sẽ không để em một mình."
Lời nói thì thầm của cậu ta chẳng thể lọt vào tai cậu, bởi vì lúc này cậu đã đi đến căn phòng có cánh cửa mở toang.
"Viện trưởng, chúng ta phải làm sao đây."
"Không thể để hắn ta sống được."
"Nhưng, nhưng bên ngoài rất nhiều người chúng ta không thể đưa hắn đến phòng ngầm được."
"Không sao, bên trong có rất nhiều bọc đen, chúng ta cứ xử lý trước rồi để lại trong phòng, tối đến thì đem đến phòng ngầm sau."
Những tiếng nói rõ ràng từ trong phòng vang lên khiến cậu kinh ngạc thoáng do dự.
Nhưng nếu cậu không đi vào xem thì Tử Lâm sẽ không thể cử động được.
Cậu nhìn thoáng ra sau, tuy không thấy rõ biểu cảm của cậu ta nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực luôn dỗi theo cậu.
Điều này khiến cậu có một cảm giác rất kỳ diệu, giống như một loại cổ vũ trong âm thầm.
"Được rồi, không sao đâu cứ vào xem thử." Tự nhủ thầm, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước vào trong phòng.
Tách, tiếng bật đèn vang lên, bên trong căn phòng bỗng nhiên sáng rực.
Ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng liền đau nhói, cậu vội vàng nhắm mắt lại để thích ứng sau đó mới từ từ mở mắt ra nhìn.
Bên trong căn phòng gồm hai cái giường, một cái là giường lớn, một cái là giường xếp, những dụng cụ y tế đang được đặt trên những cái khay sắt bên cạnh giường xếp.
Nhìn thoáng qua căn phòng mắt của cậu bỗng nhiên tối sầm xuống rồi lại nhanh chóng sáng lên.
Lúc này bên trong phòng lại xuất hiện rất nhiều người, nhưng lại không thể thấy được khuôn mặt, chỉ thấy được loáng thoáng những bóng người mặc trang phục trắng đi qua đi lại trong phòng.
Trên hai cái giường cũng xuất hiện hai người đang nằm, giường lớn thì một bóng người nho nhỏ, không thể thấy rõ, giường xếp thì một người được bao bọc bởi một làn khói đen, trên hai tay cùng hai chân bị trói lại bằng một sợi xích dài.
Nhìn thấy người này làm cậu liên tưởng đến thứ đã kéo lấy Tú đi ngang qua cửa phòng an toàn lúc trước.
Lúc này người bên trên giường xếp giãy giụa kịch liệt, tiếng thở đầy nặng nhọc, nhưng miệng lại không phát ra tiếng gì giống như có thứ gì che lấy miệng người đó.
"Tôi đã gây mê cho con bé, nó sẽ không tỉnh dậy trong một thời gian."
"Vậy được rồi nhanh chóng xử lý hắn ta đi, ở trong này quá lâu sẽ bị nghi ngờ."
"Được."
"Nhớ cẩn thận với những thứ kia, rất có giá trị đó."
"Chúng tôi biết rồi thưa viện trưởng."
Cậu nghe những bóng người nói chuyện cùng nhau sau đó bọn họ cằm dao phẫu thuật lên bắt đầu chạm vào người nằm trên giường.
Tuy không nghe thấy bất kỳ tiếng la hét gì nhưng cậu biết người nằm trên giường rất đau đớn, một người sống sờ sờ bị tươi sống mổ xẻ.
Cậu thấy bọn họ lấy ra thứ gì đó từ trong cơ thể của người đó rồi cẩn thận để vào khay, sau đó lại tiếp tục lấy tiếp, đến khi dừng tay thì người trên giường giống như hoàn toàn không còn hô hấp nữa, cơ thể đã hoàn toàn mềm nhũng.
"Những thứ này không thể chặt xương được, các ngươi phải dùng sức mà cứa đi."
"Chúng tôi sẽ cố hết sức."
Xem đến đây cậu liền nhắm mắt không dám tiếp tục xem nữa, bởi vì cậu có thể đón được bọn họ sẽ làm gì người trên giường, đúng là quá đáng sợ.
Tách.
Trong khi nhắm mắt cậu lại nghe thấy tiếng động gì đó, tiếng xì xào nói chuyện đã hoàn toàn biến mất.
Cậu khẽ mở mắt ra, lúc này căn phòng đã tối đen trở lại, trước mắt cậu là một cái giường xếp đã nhuộm đầy máu, bên trên là một người đã bị phân thây, máu tươi chảy ra nhiễu xuống sàn nhà vang lên tiếng lách tách nhỏ.
Trên khay đựng kế bên còn để những nội tạng vừa mới lấy ra.
"A." Cậu sợ hãi lùi về sau, nhưng bởi vì lùi quá nhanh mà hai chân vấp vào nhau ngã ngửa ra sau.
Theo bản năng cậu ôm chặt lấy Tiểu Khả, nhắm mắt lại chuẩn bị hứng trọn cơn đau.
Nhưng cơn đau không hề ập đến như trong tưởng tượng mà ngược lại cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Tân." Tử Lâm nhìn thấy cậu ngã liền nhanh chóng chạy lại đỡ cậu sau đó ôm chặt lấy.
Cậu ta cũng không biết mình có thể cử động từ lúc nào nhưng sau khi nhìn thấy cậu loạn choạng lùi ra ngoài trong lòng liền nóng nảy không suy nghĩ nhiều mà cứ chạy đến, may mắn cậu ta đã tiếp được cậu.
"Tử Lâm." Cậu run rẩy kêu, ánh mắt không dám tiếp tục nhìn vào phòng mà lật người lại úp mặt mình vào lòng cậu ta, lúc này cậu cũng không quên hở người ra tránh Tiểu Khả bị cậu đè ép.
Tử Lâm lúc này mới nhìn thoáng vào trong phòng, sau khi nhìn tình cảnh bên trong phòng liền cảm thấy buồn nôn, mùi máu tươi xốc thẳng vào mũi.
"Chúng ta đến phòng hiệu trưởng." Tử Lâm không buông cậu ra mà giữ nguyên tư thế để cậu vùi đầu vào lòng mình rồi kéo cậu rời đi.