Cậu Sợ Cậu Phải Giả Vờ

Chương 7: Làm cùng nhau



Lễ trưởng thành 18 tuổi.

Giữa lúc Ngô Lộc Minh hốt hoảng như ngửi thấy mùi không khí thuộc về khuôn viên trường vào cuối tháng 5.

Trộn lẫn với sự khô nóng của mùi cỏ xanh.

Trường trung học mà cậu học trước đây chưa từng tổ chức lễ trưởng thành, khóa của Ngô Lộc Minh là khóa đầu tiên, hiệu trưởng mới nhậm chức đem nghi lễ trưởng thành chưa từng có làm thành lễ khai mạc hoạt động đi bộ đường dài trước khi thi đại học, còn đặc biệt gọi tất cả phụ huynh học sinh lớp 12 tới.

Ôn Tư Nguyên nói không sai.

Lễ trưởng thành năm đó, mũ trưởng thành của Ngô Lộc Minh, là Ôn Tư Nguyên đội lên cho cậu.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

Ngô Lộc Minh bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, vô thức định sờ vào túi, nhưng lại nhìn thấy Ôn Tư Nguyên nhận điện thoại trước.

Giọng người ở đầu bên kia điện thoại hơi lớn, bật chế độ điện thoại loa ngoài âm thanh trực tiếp phát ra ở trong phòng khách yên tĩnh.

“Ôn Tư Nguyên, có mang quần áo ra phơi không?”

Ngô Lộc Minh giật mình khi nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của người phụ nữ.

Ôn Tư Nguyên trái lại khá bình tĩnh, giọng điệu bình thường nói: “Mẹ, con vừa về đến nhà.”

“Nhanh nhanh mau phơi đi, cơm trưa trễ xíu cũng không sao cả, mẹ đã xem dự báo thời tiết bên con rồi, thời tiết đẹp chỉ có hai ngày này, những ngày kế tiếp sẽ mưa rất lâu, một khi mưa xuống, thì trời sẽ lập tức lạnh, đến lúc đó cũng không tìm được cơ hội tốt như vậy để phơi quần áo nữa.”

“Con biết rồi.”

Ôn Tư Nguyên đồng ý, lại trò chuyện thêm vài câu với người bên kia điện thoại, liền cúp máy.

Trong phòng khách yên tĩnh trở lại.

Ngô Lộc Minh nhìn Ôn Tư Nguyên hỏi: “Anh Nguyên, anh trở về đây chỉ để phơi quần áo?”

Ôn Tư Nguyên gật đầu, đặt điện thoại lên bàn trà sang một bên, cầm điều khiển từ xa bật điều hòa trong phòng khách: “Mỗi lần chuyển mùa, mẹ sẽ giục tôi lấy quần áo sẽ mặc vào mùa sau ra phơi.”

Anh nói mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay thời tiết khá đẹp, cậu muốn phơi cùng không? Chỗ ban công đủ rộng.”

Nhà Ngô Lộc Minh không có thói quen phơi quần áo theo mùa.

Nhưng cậu vẫn gật đầu không chút do dự, sau đó gọi nguời lại trước khi Ôn Tư Nguyên quay về phòng.

“ Đợi đã anh Nguyên, anh phơi đồ xong sẽ trở về trường học sao?”

Ôn Tư Nguyên lắc đầu: “ Hôm nay không quay về.”

Ngô Lộc Minh mỉm cười trong nháy mắt, kéo túi nguyên liệu nấu ăn qua một bên, ngồi xuống sàn nhà, bắt đầu lấy từng nguyên liệu trong túi ra: “Vậy chúng ta trước tiên quyết định xem bữa trưa ăn cái gì đi, cơm có được không?”

Ôn Tư Nguyên nhìn các loại nguyên liệu trên sàn đang dần dần tăng lên, như nhớ tới vị ngon của món cơm lạp xưởng tối hôm qua, nên cũng học ngồi ngay tại chỗ, ngồi đối diện với Ngô Lộc Minh.

Nguyên liệu nấu ăn được bày thành một hàng, tổng cộng có hơn mười loại.

Ngô Lộc Minh nhấc một chân lên, tay áo chống trên đầu gối, nâng mặt, nói: “Hai món thịt một món rau, thế nào?”

“Cậu cũng biết làm?” Trong giọng nói của Ôn Tư Nguyên có chút kinh ngạc.

Ngô Lộc Minh cười gật đầu: “Đảm bảo còn ngon hơn món cơm lạp xưởng ngày hôm qua.”

Ôn Tư Nguyên vừa nghe lời này, dáng vẻ cúi đầu cẩn thận lựa chọn món ăn trong giây lát, giống hệt đang tham gia một hạng mục quan trọng.

Cuối cùng quyết định làm canh sườn khoai tây, cá đù chiên vàng và nấm xào.

Ngô Lộc Minh để Ôn Tư Nguyên thụ dọn quần áo trước, còn mình thì mang nguyên liệu vào phòng bếp làm các bước đầu.

Chờ cậu ra khỏi phòng bếp, chiếc ghế sofa nhỏ cạnh ban công đã chất đầy một đống quần áo và hai chiếc chăn.

Ngô Lộc Minh vừa mới chuyển đến, không mang theo nhiều quần áo, bởi vậy chỉ chưa đầy năm phút đã tự mình phơi xong.

Ôn Tư Nguyên bên này tiến độ chậm rãi, cậu liền đi thẳng qua giúp Ôn Tư Nguyên phơi lên ban công.

Khi mùa thu bước vào tháng chín, Ôn Tư Nguyên lấy hết quần áo thu đông ra chất trên ghế sofa, nên đống quần áo gần như đều là áo len đan và áo khoác cỡ lớn mùa đông.

Ngô Lộc Minh cùng Ôn Tư Nguyên gặp nhau vài lần, nhưng đều là trong mùa hè, cậu còn chưa từng nhìn thấy Ôn Tư Nguyên vào mùa đông, vì vậy khi mang áo len áo khoác của Ôn Tư Nguyên đi phơi, trong đầu luôn phải tưởng tượng xem dáng vẻ Ôn Tư Nguyên mặc vào trông như nào.

Nếu cậu thấy Ôn Tư Nguyên mặc vào nhìn đẹp, thì để nơi có nhiều ánh nắng, nếu thấy không đẹp, thì sẽ tàn nhẫn để chúng chen vào một góc.

Đang phơi đồ được một nửa, trên ban công sát vách bỗng có người tới.

Ngô Lộc Minh còn chưa kịp để ý ai tới, đã bị giọng nói của người ở phía bên kia làm cho giật mình.

“Bà chỉ đoán là hai ngày này thời tiết đẹp, cháu nhất định ra ngoài phơi quần áo, cháu thật là một thanh niên tốt, năm nào cũng chịu khó như vậy, sau này ai cưới được cháu thật là may mắn!”

Ngô Lộc Minh nhìn qua, phát hiện người đang nói chuyện là một phụ nữ, vẻ ngoài khoảng 50 60 tuổi để kiểu tóc xoăn lông cừu ngắn được ưa chuộng nhất ở phụ nữ trung niên và người lớn tuổi.

Người phụ nữ có hơi đẫy đà, khi cười lên đôi mắt liền biến mất, ánh mắt nhìn Ôn Tư Nguyên tràn ngập từ ái “Chàng trai trẻ này tuyệt đối được hoan nghênh trên thị trường xem mắt.”

Ngô Lộc Minh chỉ biết là một nhà ba người của cậu bé đang sống ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người phụ nữ này, nên có chút không kịp phản ứng.

Cậu vô thức liếc nhìn Ôn Tư Nguyên, kinh ngạc phát hiện nét mặt của Ôn Tư Nguyên hiện giờ còn bình tĩnh hơn lúc anh gọi điện cho mẹ mình, thậm chí còn thản nhiên đối mặt với người phụ nữ từ ái nói: “Chào bà.”

Người phụ nữa thoạt nhìn càng hài lòng, liên tục khen hai câu đứa trẻ ngoan, mới bỗng nhiên chú ý tới Ngô Lộc Minh đang đứng bên cạnh.

“Chao ôi, Tiểu Ôn, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Giới trẻ ngày nay thật là nhiều người đẹp trai quá nhỉ, này……” Người phụ nữ như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói, “Cháu có phải là chàng trai vừa nãy mua kẹo cho cháu trai bà ăn phải không? Cháu trai bà vừa về liền nói bên cạnh có một anh đẹp trai vừa chuyển đến đã mời nó ăn kẹo mút, còn kêu bà đừng nói cho mẹ nó biết.”

Ngô Lộc Minh bị điểm tên, cong mắt cười ngượng ngùng nói: “Vừa rồi gặp được mấy đứa nhỏ trong siêu thị.”

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi ngoan ngoãn này của Ngô Lộc Minh, ngay lập tức trở nên hăng hái, nhiệt tình lôi kéo Ngô Lộc Minh lại trò chuyện.

Vì vậy, hoạt động phơi quần áo ban đầu của hai người, đã biến thành một dự án gồm ba người phơi đồ, và hai người đang trò chuyện.

Ngô Lộc Minh có thể trò chuyện với tất cả mọi người, và với người phụ nữ cũng không ngoại lệ.

Có lẽ đã lâu lắm rồi nguời phụ nữ mới gặp được một chàng trai trẻ kiên nhẫn như vậy, có thể trò chuyện suốt với mình, phơi quần áo xong cũng không hề có ý định muốn quay về, vui sướng mà trò chuyện từ quảng trường múa của khu chung cư đến cháu gái bà con xa của mình cùng với Ngô Lộc Minh.

Trong khi nói chuyện, quần áo trên sô pha nháy mắt đã phơi được hơn phân nửa.

Áo khoác mùa đông và quần áo dày cơ bản đã được phơi xong, bên dưới chỉ còn lại một lớp quần áo mỏng.

Ngô Lộc Minh bị người phụ nữ kéo, buộc phải nghe học tập hoàn cảnh gia đình chiều cao và cân nặng của cháu gái bà con xa mình, trong lúc nhất thời cũng không để ý trên tay, đợi khi thuận tay nắm lấy một bộ quần áo trên sofa, bỗng trong tầm nhìn đập vào một mảnh đỏ tươi, cậu mới mạnh mẽ ngừng lại cử động.

Mà ngay lúc cậu dừng lại, Ôn Tư Nguyên, người vốn dĩ đang làm việc như người máy lặng lẽ phơi quần áo ở một bên, đột nhiên tiến đến gần cậu, giơ tay lên như muốn lấy đi thứ trong tay cậu.

Còn chưa kịp chạm vào, tiếng cười của người phụ nữ đã vang lên trước: “Tiểu Ôn, chất lượng bộ quần áo thu màu đỏ này của cháu rất tốt nha? Sau nhiều năm như vậy cũng không thấy bị rộng hay sổ lông.”

Người phụ nữ vỗ tay: “Bà đã nói cái gì cơ? Quần áo mùa thu màu đỏ dễ mặc hơn quần áo bình thường, cháu có nghĩ vậy không, Tiểu Ôn?”

Tay Ôn Tư Nguyên dừng lại giữa không trung, bất động.

Người không cử động, cũng không lên tiếng đáp lại người phụ nữ.

Người phụ nữ tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, thì có tiếng gọi "Mẹ" truyền từ trong phòng bên kia, bà lập tức ngừng nói: “Ôi, con dâu bà đang gọi bà, không được bà phải vào trước đây, tiểu Ngô, Tiểu Ôn, lần sau trò chuyện nhé!”

Ngô Lộc Minh mỉm cười với người phụ nữ, người phụ nữ liền cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi ban công.

Không có người phụ nữ, ban công rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Ngô Lộc Minh nhìn bộ quần áo thu màu đỏ đã có chút lỏng lẽo trên tay, dứt khoát mở ra và giũ giũ.

Cậu vừa mới giũ ra, Ôn Tư Nguyên liền có hành động, giơ tay đè cậu lại, thấp giọng nói: “Bộ này không cần phơi nữa.”

“Sao vậy?” Ngô Lộc Minh nhìn Ôn Tư Nguyên, cười hỏi.

Ôn Tư Nguyên im lặng hồi lâu: “Bộ đồ này là mẹ tôi mua cho tôi vào năm sinh mấy năm trước.”

“À, thì ra là vậy.” Ngô Lộc Minh gật đầu, bày tỏ đã hiểu, hai mắt lại nhìn bộ quần áo mùa thu đỏ tươi đặc biệt sáng rực dưới ánh mặt trời trong tay.

“Để giữ ấm sao?” Cậu đột nhiên hỏi lại.

Ôn Tư Nguyên rõ ràng ngẩn ra, anh nhìn về phía Ngô Lộc Minh, thấy trên mặt Ngô Lộc Minh thật sự là biểu cảm nghiêm túc hỏi thăm, anh chậm rãi thả lỏng tay đè lại Ngô Lộc Minh, cũng không trả lời, quay lại chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra tiếp tục phơi quần áo.

Thời gian một hai phút lặng lẽ trôi qua, một tiếng “Ừ” rất nhẹ xuyên qua không khí.

Ngô Lộc Minh đang ôm bộ quần áo thu màu đỏ, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ.

Một lúc sau, cậu lại nhặt bộ quần áo thu màu đỏ lên, giũ giũ, rồi tìm một vị trí có ánh nắng đẹp, thăm dò nói: “Vậy hay là…… phơi nhé?”