Nhan Tử Mịch cứ ôm điện thoại đứng ở cửa, không biết nên đi vào trong như thế nào.
Bùi Hoán đang theo đuổi cậu?
Dù cho có chút phỏng đoán nhưng việc này được Bùi Hoán xác thực và gửi tới dưới dạng tin nhắn, Nhan Tử Mịch vẫn cảm thấy khó tin.
Màn hình điện thoại tự khóa lại sau 1 phút, nhưng Nhan Tử Mịch lại cài đặt không để nó tối đi.
Nhan Tử Mịch.
Tôi đang theo đuổi em.
"Hì."
Hồi lâu sau, Nhan Tử Mịch vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Cứu mạng cứu mạng
Thậm chí cậu còn không biết nên trả lời thế nào, gửi lại một từ: [Ồ]
Vô cùng lạnh lùng.
Em biết rồi.
Đợi Nhan Tử Mịch có thể làm chủ suy nghĩ của mình, điều đầu tiên đương nhiên là nói chuyện này cho Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt ở đầu bên kia cười còn xán lạn hơn cả Nhan Tử Mịch: "Đệt mẹ đệt mẹ, mày còn nói anh ta thẳng!"
Nhan Tử Mịch lúc này đang tê liệt trên ghế sofa, tư thế thoải mái chưa từng thấy, tay đang chơi sợi dây sạc không biết lấy từ đâu, quấn vòng ngón tay.
"Hồi trước anh ấy thẳng thật" Nhan Tử Mịch: "Là cái loại thẳng mà mày không dám nghĩ ấy"
Lâm Kiệt càng cười: "Bị mày bẻ cong?"
Nhan Tử Mịch: "Không biết."
Lâm Kiệt hỏi: "Vui không?"
Nhan Tử Mịch đương nhiên: "Rất vui."
Lâm Kiệt: "Hahaha, tất nhiên rồi, mày chỉ trả lời một từ 'Ồ'?"
Nhan Tử Mịch: "Ừ."
Lâm Kiệt: "Làm tốt lắm, để anh ta theo đuổi mày!"
Nhan Tử Mịch cười: "Đúng vậy."
Thực ra cậu gửi xong không qua bao lâu thì hối hận, không phải gật đầu một cái là có thể ở bên nhau rồi à?
Nhưng hối hận không tới mấy giây lại không hối hận nữa.
Bùi Hoán theo đuổi cậu á.
Thế thì để anh ấy theo đuổi đi.
Cúp điện thoại với Lâm Kiệt xong, Nhan Tử Mịch lại một mình hưởng thụ tin nhắn của Bùi Hoán rất lâu.
Nhìn mãi, lướt lên trên xem lại cả đoạn chat thì Bùi Hoán gửi tin nhắn tới.
fire: [Đi tắm ra thấy một chữ ồ]
Nhan Tử Mịch phì cười ra tiếng.
Bùi Hoán lại nói: [Tôi căng thẳng cả ngày chỉ nhìn thấy một chữ ồ]
Nhan Tử Mịch mím môi trả lời: [Thế anh muốn nhìn thấy cái gì?]
fire: [Thứ tôi muốn xem chả lẽ em không biết?]
fire lại nói: [Không phải lời từ chối là được]
fire: [Ồ cũng được]
Nhan Tử Mịch xem xong định đánh chữ nhưng mà chưa kịp gõ thì Bùi Hoán đã gọi điện thoại tới.
Nhan Tử Mịch ngơ ngác một lúc mới lấy tai nghe nhận điện thoại.
Khụ khụ.
Đừng cười nữa.
"Alo"
Có lẽ là kiềm chế quá mức, giọng Nhan Tử Mịch khá lạnh lùng.
Bùi Hoán nghi hoặc "Hửm" một tiếng, hỏi: "Đang làm gì thế?"
Nhan Tử Mịch điều chỉnh lại giọng nói: "Nói chuyện với anh."
Bùi Hoán cười.
"Sáng ngày mai muốn ăn gì?" Bùi Hoán hỏi.
Nhan Tử Mịch ôm gối đầu vào trước ngực: "Làm gì?"
Bùi Hoán: "Đưa đồ ăn sáng cho em."
Nhan Tử Mịch: "Không cần đâu, anh tới đây xa lắm."
Bùi Hoán: "Tôi nhất định muốn đi thì sao?"
Nhan Tử Mịch còn chưa kịp nói gì, Bùi Hoán đã nói: "Hay là em không nguyện ý?"
Nhan Tử Mịch: "Có người đưa bữa sáng cho em thì sao em lại không nguyện ý?"
Bùi Hoán: "Chỉ cần có người đưa bữa sáng em đều sẽ nguyện ý?"
Nhan Tử Mịch a nhẹ một tiếng: "Em nghi ngờ trong lời nói của anh có ẩn ý."
Bùi Hoán: "Em cho tôi cơ hội cố gắng đi."
Nhan Tử Mịch cười: "Tại sao?"
Bùi Hoán: "Quá nhiều người thích em, tôi tới muộn, vô cùng muốn nhảy cóc."
Nhan Tử Mịch: "Làm gì có ai thích em, không có."
Giọng điệu Bùi Hoán hơi lơ đễnh: "Anh ta ấy, đàn anh, còn có anh ta, nam thần em, còn có người kia, người này."
Nhan Tử Mịch hoàn toàn bị chọc cười: "Anh bịa tiếp đi" Đợi đã, cậu nghe thấy cái gì: "Nam thần em? Nam thần gì?"
Bùi Hoán hơi không muốn nói: "Nam thần em sao hỏi tôi?"
Nhan Tử Mịch: "Ai nói em có nam thần?"
Bùi Hoán: "Không biết."
Nhan Tử Mịch nhoẻn cười.
Cậu đang đoán xem là lúc nào Lâm Kiệt nói thì bị Bùi Hoán nhìn thấy.
Nhan Tử Mịch hỏi: "Anh cho rằng nam thần em là ai?"
Bùi Hoán nghe rồi vô cùng không muốn trả lời: "Đàn anh em" Anh lại nói: "Không biết."
Nhan Tử Mịch bất lực: "Đàn anh chỉ là một đàn anh bình thường thôi, không phải anh ấy."
Bùi Hoán ồ một tiếng: "Vì vậy nam thần càng tốt hơn."
Nhan Tử Mịch không nhịn được cười ra tiếng.
Đương nhiên là nam thần tốt hơn rồi.
Chẳng qua bây giờ cậu sẽ không nói cho Bùi Hoán.
Cách điện thoại cũng ngửi thấy mùi chua khiến Nhan Tử Mịch hơi sung sướng.
Lại sướng thêm phát nữa đi.
Cậu dứt khoát bỏ qua chủ đề nam thần, nói với Bùi Hoán: "Ngày mai chuẩn bị đưa em bữa sáng gì thế?"
Bùi Hoán: "Em rời kí túc xá lâu như vậy chắc là lâu rồi chưa ăn xíu mại của tiệm bác gái đằng sau kí túc xá nhỉ?"
Trong miệng Nhan Tử Mịch lập tức có mùi vị của xíu mại: "Còn có sữa đậu nành."
Bùi Hoán cười: "Được."
Nhan Tử Mịch lại nói: "Chăn mới của em ngày mai là khô rồi."
Bùi Hoán: "Cứ việc nô dịch tôi, tôi vô cùng biết trải giường."
Nhan Tử Mịch không nhịn được cười: "Để em xem xem."
Được biết Nhan Tử Mịch chưa tắm xong, Bùi Hoán liền không nói chuyện với cậu nữa, giục cậu đi tắm, giục cậu đi ngủ sớm, bảo cậu rằng sáng ngày mai dậy là có xíu mại ăn.
Miệng Nhan Tử Mịch đáp ứng vâng vâng vâng, nhưng cúp điện thoại rồi vẫn ngồi trên ghế sofa rất lâu.
Cái gì cũng không làm, cứ ngồi đó.
Sau đó cười ngu ngơ giống như bé ngốc một lúc lâu.
Bùi Hoán khác rồi.
Rất khác.
Tắm xong Nhan Tử Mịch liền nhìn thấy tin nhắn của Bùi Hoán.
Vẫn là bảo cậu ngủ sớm, còn đi kèm một cái nhãn dãn,
Nhãn dán không phải cái gì khác, chính là bản thân Nhan Tử Mịch.
Là bức vẽ lần trước Bùi Hoán chụp khi vẽ lên mặt Nhan Tử Mịch, trong ảnh Nhan Tử Mịch đang nhìn thẳng ống kính, tay cậu cũng vươn về phía ống kính.
Nhan Tử Mịch quên mất lúc đó đang làm gì, mà Bùi Hoán gửi ảnh kèm cả chữ.
【Nhan móng vuốt vươn móng】
Tiêu rồi, đáng yêu quá.
Nhan Tử Mịch lưu nhãn dán này lại, trả lời Bùi Hoán: [Đang ngủ rồi đang ngủ rồi]
fire: [Ngủ ngon]
Một tiếng sau, mắt Nhan Tử Mịch vẫn còn mở to.
Cậu cũng không biết trong đầu cứ làm gì nữa, hình như đang hồi tưởng lại dòng thời gian.
Rốt cuộc lúc nào thì Bùi Hoán bắt đầu nhỉ.
Dù sao thì hôm bị comeout vẫn chưa có gì.
Vì vậy mấy hôm trước đột nhiên tới đi ăn sáng cùng nhau là bắt đầu rồi?
Vì thế cướp vé đi lễ hội âm nhạc tặng cho cậu một bất ngờ cũng nằm trong quá trình cả.
Vì thế tối ngày hôm đó anh tâm trạng không tốt uống nhiều rượu cũng bởi vì cho rằng Nhan Tử Mịch và đàn anh đi chơi với nhau.
Nói xong anh đặt bữa sáng lên bàn rồi xoay người đi, Nhan Tử Mịch ngơ ngác: "Phải đi à?"
Bùi Hoán giơ điện thoại: "Có lớp."
Nhan Tử Mịch: "Được rồi."
Mới tới không được 2 phút, Nhan Tử Mịch lại tiễn người ra cửa.
Dựa vào cửa, Nhan Tử Mịch vẫy tay với Bùi Hoán, nhỏ giọng nói: "Thật sự chỉ đưa em bữa sáng thôi à?"
Bùi Hoán hỏi: "Cảm động không?"
Nhan Tử Mịch: "Cảm động á."
Bùi Hoán cười: "Thế tôi có thể chen hàng không?"
Nhan Tử Mịch đương nhiên biết cái Bùi Hoán nói là cái gì, ngay lập tức cười.
Ở ngay trước mặt nói những lời này, thật là......
"Xem biểu hiện của anh."
Nói xong Nhan Tử Mịch vô cùng ngại ngùng đóng cửa lại, tự mình đỏ mặt.
Da mặt cậu không có dày như Bùi Hoán.
Buổi chiều hai người đều không có tiết, vì thế ăn xong cả hai liền vác cái chăn mới tới kí túc xá ban đầu của Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch đã báo trước, mà rất trùng hợp là hôm nay kí túc xá không có người.
Có lẽ là nghĩ tới việc không ở đây nhiều nên Nhan Tử Mịch không mang nhiều đồ, thu dọn hết đồ cá nhân có thể dùng vào một cái balo.
Balo lúc này đang ở trên người Bùi Hoán.
Sau khi đàn anh chuyển đi, bây giờ kí túc xá chỉ có đàn em Nhan Tử Mịch chưa từng gặp qua và Tiểu Cương đang ở.
Tiểu Cương là một người vô cùng thích sạch sẽ, đồ trong kí túc xá cũng được sắp xếp chỉnh tề, có lẽ là trước khi Nhan Tử Mịch tới nên đã quét dọn qua, giường của cậu không có chút bụi nào.
"Sau này tiện rồi." Sau khi vào, Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch a một tiếng: "Thế là không nguyện ý đi về với em hay là không nguyện ý đi xa như thế đưa đồ ăn cho em?"
Bùi Hoán ngoái đầu véo mặt Nhan Tử Mịch: "Nhóc bắt bẻ, hiểu tới vậy à?"
Nhan Tử Mịch lùi về sau một bước, trốn thoát tay của Bùi Hoán.
Khoảng thời gian tiếp theo, Nhan Tử Mịch đứng sang một bên nhìn người trải giường vô cùng giỏi biểu diễn,
Vài phút sau, Nhan Tử Mịch không nhịn được cười ra tiếng.