Đêm tối an tĩnh, Yến Thư đang nằm trên giường đọc sách cho đỡ buồn chán thì ngoài ban công vang lên âm thanh cộc cộc rất nhỏ. Phòng cô ở tầng hai, cho nên không thể nào có người gõ cửa được! Cô khó hiểu nhìn một lúc, tiếng động vừa rồi còn to và dồn dập hơn.
Yến Thư buông sách lên giường, đi đến kéo rèm ra, kết quả là bị dọa cho hết hồn, suýt chút nữa hét lên. Bên ngoài, Dịch Phàm đang vẫy tay ra hiệu cho cô mở cửa.
Cô mở to mắt nhìn, xác định mình không nhầm mới mở cửa cho anh vào.
“Sao anh vào được đây?”
“Anh xin ở lại làm vệ sĩ, còn nữa, anh trèo lên.”
Với thân thủ của anh, tầng ba tầng bốn gì cũng được, miễn là có chỗ bám vào, anh có thể dễ dàng vượt qua được hết. Mấy chướng ngại vật bé nhỏ, sao làm khó được anh?
Dịch Phàm cởi giày đặt bên ngoài rồi mới tiến tới, dang tay ôm chầm Yến Thư, hôn lên trán cô một cái. Mùi hương quen thuộc, xúc cảm quen thuộc khiến anh không nỡ buông ra.
Cô ngửa đầu ra sau, vừa đấm vào hông anh vừa nói:
“Anh chờ một chút, mẹ em có làm khó anh không?”
“Không. Bây giờ anh có thể tự do đi lại trong dinh thự.”
“Anh không sợ bị phát hiện hay sao? Xung quanh có camera đó!”
“Camera cũng có góc khuất, đừng lo.”
Anh tiến tới trước mấy bước, đem cô đẩy ngã xuống giường. Tư thế ái muội của họ khiến cô nhớ về đêm họ nồng nhiệt với nhau, không dám đối mặt:
“Anh định làm gì?”
“Ăn vụng.”
“Không được, không có biện pháp phòng tránh là không được…”
Yến Thư nói nửa chừng liền nhìn thấy anh rút từ trong túi ra một thứ gì đó quen quen, hộp màu xanh, size lớn, độ mỏng là 0.01. Phút chốc, cô tức giận:
“Anh tìm em chỉ để làm chuyện này thôi à?”
Anh cúi đầu hôn cô, tiếng phản kháng nhỏ vụn biến thành rêи ɾỉ đáng yêu.
Mỗi một tấc da thịt trên người Yến Thư đều khiến Dịch Phàm yêu thích, chìm đắm, anh hôn khắp nơi, không chút kiêng dè, ngang tàng chiếm đoạt.
Mười ngón tay đan vào nhau, Dịch Phàm dùng lưỡi chặn lại tiếng kêu của cô. Chiếc giường đáng thương không ngừng kẽo kẹt theo động tác của anh.
“A… Tha cho em đi… Anh như vậy, như vậy, sẽ làm hỏng người ta…”
Yến Thư chìm đắm trong du͙ƈ vọиɠ, kɦoáı ƈảʍ dồn dập khiến cô mê muội đầu óc, mỗi lần đều bị anh làm cho rơi nước mắt.
Cảm giác được thứ kia bắt đầu đánh phá khắp mọi ngóc ngách, cô yếu ớt mắng:
“Da mặt anh thật dày!”
“Yêu em.”
Giường lại rung lên.
“Vô liêm sỉ!”
“Yêu em.”
Lần này thì là âm thanh da thịt va chạm liên tục.
“A… ưm…”
Khi nào mới chịu tha cho cô chứ? Ba năm qua chẳng lẽ anh không biết dùng tay giải quyết hay sao? Trông có khác gì đứa nhỏ chịu uất ức nhiều năm vùng lên đấu tranh không? Bọn họ càng làm càng mất kiểm soát, Yến Thư kêu to như vậy, tường cách âm cũng không ngăn được.
Dịch Phàm che miệng cô lại, nhỏ giọng thì thầm:
“Nhỏ giọng một chút.”
Nói xong, anh cố tình thúc mạnh tới trước làm cô trợn mắt lên, cắn mạnh vào lòng bàn tay anh. Chút đau đớn nhỏ nhặt này không khiến anh đau, ngược lại còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, nơi nào đó giật giật đâm vào chỗ sâu nhất, hung hăng nghiền ép.
Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ngay tại chính nhà của mình, Yến Thư cảm thấy vừa xấu hổ vừa hưng phấn, cuối cùng là bị người ta mài hết sức lực, thở hổn hển úp mặt xuống gối. Cô khóc lóc:
“Không làm nữa đâu…”
“Anh sắp xong rồi.” Dịch Phàm hôn lên vai cô, cắn nhẹ một chút.
Câu nói này quen quá, hình như cô đã nghe trên ba lần rồi…
Bên ngoài trăng sáng sao thưa, trong phòng, hai thân ảnh dính chặt vào nhau, từng nụ hôn như mang theo nhiệt độ nóng bỏng khiến đầu Yến Thư muốn nổ tung. Cô buông thả bản thân, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn là một ngày mệt đến nỗi tay chân rã rời. Nếu không phải trên thân cô còn những dấu ân ái mới toanh, cô thật sự hoài nghi đêm qua mình gặp mộng xuân, thấy Dịch Phàm trèo lên tầng hai lén lút chui vào phòng cô.
Còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, điện thoại đã có tin nhắn từ giáo sư. Ngày nộp luận văn tốt nghiệp đến gần, cô phải gấp rút đến trường để giáo sư hướng dẫn cho.
Hôm ấy, Yến Thư thật sự hận chết Dịch Phàm. Cô phải mặc áo cao cổ che kín những dấu hôn mới dám xuống nhà, còn không nói chuyện hay nhìn mặt ai lâu, sợ họ nhận ra chuyện tốt tối qua mà cô làm.
Chú bảo vệ giữ cửa cười chào:
“Tiểu thư đi cẩn thận, Lâm Tinh đã chờ cô ở trong xe.”
“Vâng.”
Yến Thư không nghĩ nhiều, mở cửa bước vào, khi đóng cửa xe lại, cô mới phát hiện người mặc quần áo vệ sĩ ngồi ghế lái không phải Lâm Tinh.
“Anh Phàm? Sao anh lại ở đây?”
Người nào đó đưa tay làm dấu im lặng, lái xe rời khỏi dinh thự. Về phần Lâm Tinh, lúc này đang nằm ở trong phòng ngủ say không biết trời trăng mây gió gì. Trong nước có thuốc ngủ, với liều lượng mà Dịch Phàm cho vào, chắc phải chiều tối hắn ta mới tỉnh.