Cha Quý Nhờ Con

Chương 5



Hai ngày sau, một người bạn nam của chúng tôi tên là Lý Mục Nghiêu kéo chiếc vali tới nhìn tôi. Anh ta cố ý ôm lấy vai tôi: “Cục cưng, em chịu khổ rồi!”

Tôi run rẩy vươn cánh tay ra, vỗ vỗ vai, ý bảo anh ta buông ra: “Không vất vả chút nào.” Sau đó ghé sát vào tai anh ta: “Anh tới đây hóng chuyện hả.”

Lý Mục Nghiêu đứng dậy, nghĩa chính từ nghiêm(*) nói: “Là ba của con em, anh đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc hai người.”

(*) Chính ngôn nghiêm minh, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là yì zhèng cí yán, có nghĩa là lý luận vừa đủ, và từ ngữ nghiêm khắc và mạnh mẽ.

Một luồng khí lạnh truyền tới, tôi vô thức nhìn về phía cửa, An Cảnh Nghiêm đang lẳng lặng đứng đó, trong tay còn cầm một dĩa trái cây. Không ngoài dự đoán, lúc mà Lý Mục Nghiêu đến, không nhìn thấy An Cảnh Nghiêm mới là lạ.

Quan trọng là, vừa nãy tôi với Lý Mục Nghiêu đang quàng vai bá cổ, xì xào bàn tán.

Con ngươi của An Cảnh Nghiêm sâu thẳm, môi mím chặt, tôi chú ý đến ánh mắt đặt trên tay của Lý Mục Nghiêu đang nắm lấy tay tôi. Không biết vì sao tự nhiên tôi lại thấy chột dạ, rút tay về.

An Cảnh Nghiêm đi đến, Lý Mục Nghiêu đưa tay ra bắt tay với anh: “Cảm ơn đã chăm sóc cho bạn gái tôi.”

Nghe được câu này, An Cảnh Nghiêm hơi mím chặt môi.

“Anh này, sinh con là chuyện lớn trong cuộc đời của phụ nữ, cho dù có bận bịu đến mấy thì anh cũng phải dành thời gian chăm sóc vợ con mới đúng.” Vẫn là dáng vẻ tươi cười nhã nhặn ấy, nhưng sao tôi cảm thấy trong giọng nói của anh lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Anh không còn nhìn tôi nữa.

“Đúng vậy, nhờ có bác sĩ An.” Lý Mục Nghiêu nói xin lỗi một cách hòa nhã.

“Anh đi theo tôi, điền một ít thông tin.”

Sau khi hai người rời đi, bạn thân mới từ đâu chui ra, vươn một ngón tay cái tự chỉ vào mình: “Thấy sao, chiêu này của tớ không tồi chứ?”

Tôi mệt mỏi dựa vào tường: “Cậu tìm ai không tìm sao lại tìm Lý Mục Nghiêu thế hả!”

Lý Mục Nghiêu là bạn đại học của chúng tôi, châm ngôn sống của người này là phải biết tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, cho nên chạy khắp trời nam đất bắc, so với tôi còn không đáng tin bằng.

Hai người chúng tôi chẳng ưa gì nhau, tôi chẳng thể ngờ đến anh ta sẽ chạy tới giúp tôi.

Bạn thân thần bí nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Chỉ một lát sau Lý Mục Nghiêu đã trở lại, nhìn phần cơm đầy dinh dưỡng của tôi thì nóng lòng muốn thử, tôi thở dài, đưa muỗng cho anh ta.

Chờ Lý Mục Nghiêu ăn xong, bạn thân lôi từ trong túi xách ra gà rán với trà sữa đưa cho tôi.

Từ tận đáy lòng Lý Mục Nghiêu khen ngợi: “Đây mới đúng là Mộc Tình Tình này!”

Tôi vừa gặm đùi gà, vừa dặn bọn họ: “Canh cửa cho tốt, đừng để An Cảnh Nghiêm nhìn thấy, nếu không tôi sẽ toang đó.”

“Cái gì không thể cho tôi nhìn thấy?” Một giọng nói lãnh đạm truyền đến.

Gáy tôi đột nhiên cứng đờ, An Cảnh Nghiêm đã lấy đi gà rán và trà sữa trong tay tôi.

“Đồ chiên có chứa quá nhiều dầu mỡ, trà sữa cũng không tốt cho sức khỏe, sẽ ảnh hướng đến........” Ánh mắt của anh quét một vòng trên người tôi, cái cảm giác lạnh như băng lúc trước đã không còn nữa.

Thật quái gở, người tức giận là anh, không tức giận cũng là anh.

Tôi nhịn không được: “Vâng vâng vâng, tôi biết là không tốt cho sức khỏe, nhưng cơm dinh dưỡng khó ăn lắm........”

An Cảnh Nghiêm tịch thu hết đồ ăn bạn thân tôi đem vào, sau đó dùng một loạt lý do chính đáng tống cổ họ đi.

Trời dần dần tối, tôi đang buồn chán chơi với Lạc Lạc, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm ngạt ngào.

An Cảnh Nghiêm đem đến một hộp cơm, ở trước mặt tôi mở ra, đùi gà nướng bỏ da, thêm một cái ly nhỏ, bên trong là trà sữa.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy có chút tủi thân: “Không phải anh nói không được ăn à?”

“Có thể ăn một ít, nhưng muốn khỏe mạnh.....” Anh dừng một lát “Chỗ này đều do tôi tự làm.”

Tôi cầm ly trà sữa lên uống một ngụm: “Bác sĩ An, trung tâm hồi phục của các anh tốt quá đi!” An Cảnh Nghiêm ngồi bên mép giường, cứ thế nhìn tôi không chớp mắt, dưới ánh đèn, ánh mắt anh lưu luyến mà sâu xa. Bị một người siêu đẹp trai nhìn như thế, tôi không khỏi thả chậm tốc độ ăn, anh khẽ cười, cố ý nói cho tôi nghe.

“Mộc Tình Tình, em có thấy bác sĩ nào tự tay nấu cơm cho bệnh nhân không?”

Tôi chớp chớp mắt, đúng thật, cái này hình như không có trong phạm vi phục vụ.

Tôi cảm thấy mình xong đời rồi, trái tim hình như đập hơi nhanh thêm một chút.