An Cảnh Nghiêm nắm chặt tay rồi lại thả ra, nhưng cái gì anh cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn tôi rời đi.
Tôi đã hiểu được ý anh.
Tôi theo hộ lý quay lại phòng bệnh, vẻ mặt hộ lý cũng hết sức rối rắm, cô ấy do dự mở miệng: “Thật ra bác sĩ An…”
Tôi cười nhẹ: “Bác sĩ An là một bác sĩ giỏi và có trách nhiệm, hôm nay tôi đến là muốn nói lời tạm biệt với anh ấy.”
“Được rồi, cô giúp tôi viết một tờ đơn những việc cần chú ý, tôi muốn xuất viện thật.” Hộ lý gật đầu rồi xoay người ra ngoài.
Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện.
Vốn khuê mật và Lý Mục Nghiêu định ngày mai sẽ đến đón tôi, nhưng tôi không thể ở chỗ này một giây nào nữa.
Tôi thu dọn mọi thứ xong xuôi, khi đứng chờ xe ở cửa thì chợt phát hiện Lý Mục Nghiêu đang ngồi trong xe ăn bữa sáng. Bọn tôi hai mặt nhìn nhau, anh ấy vội buông chiếc bánh pancakes (bánh kếp đó mấy bà) trái cây trong tay rồi bước lại đây: “Sao em lại ra trước rồi?” Tôi bèn tìm lý do: “Có chút việc khá vội, không thể kéo dài được nữa, sao anh lại ở chỗ này?” Lý Mục Nghiêu trợn mắt liếc tôi: “Bán pancakes ở gần đây ăn siêu ngon được chưa?”
Tôi khẽ cười, cũng không định vạch trần câu nói này, Lý Mục Nghiêu nhanh chóng lấy đồ của tôi cất lên xe, một bên bận rộn một bên vẫn không quên lải nhải vài câu.
“Đúng là may mà hôm nay anh ở chỗ này đấy, nếu không một mình em phải về nhà kiểu gì không biết, đứa nhỏ không khỏi khiến người bớt lo, đứa lớn cũng chẳng để người an tâm chút nào.”
Nói xong, anh ấy ôm Lạc Lạc từ trong lòng tôi, cụng nhẹ vào trán thằng bé một cái, thẳng nhỏ được nước khúc khích cười lên.
Trải qua một khoảng thời gian rèn luyện ấy, Lý Mục Nghiêu cũng đã đủ tiêu chuẩn để trở thành một “ông bố bỉm sữa”.
Lúc này, Lý Mục Nghiêu xoay người định muốn nói gì đó với tôi, nhưng lại cười tủm tỉm chào hỏi đằng sau tôi: “Bác sĩ An, anh cũng tới tiễn Tình Tình à?”
Nghe xong sau lưng tôi cứng đờ, sau đó xoay người sang chỗ khác như không có chuyện gì.
Tôi cảm nhận được hơi thở gấp rút của An Cảnh Nghiêm, mặt anh trắng bệch, cứ như vừa chạy như bay ra đây vậy.
Tôi hơi lắc đầu, đánh vỡ suy đoán nực cười trong lòng, đứng một bên cùng Lý Mục Nghiêu.
“Bác sĩ An, hẹn gặp lại.”
Tôi thấy ánh mắt An Cảnh Nghiêm đột nhiên trở nên sâu thẳm, y như mọi cảm xúc đều bị phong ấn ở bên trong.
Anh đứng thẳng người lên, vẫn là dáng người cao ráo rắn rỏi ấy như lần đầu tiên tôi gặp anh.
Anh dịu dàng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi chằm chằm: “Mộc Tình Tình, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
12.
Trên đường, Lý Mục Nghiêu trầm mặc rất lâu, sau khi đứng dưới lầu nhà tôi anh ấy mới hỏi.
“Tình Tình, sau này em định thế nào bây giờ? Một mình em tự nuôi Lạc Lạc à?”
Tôi xoa huyệt thái dương: “Có gì là không thể.”
“Ý anh là......” Lý Mục Nghiêu lần đầu tiên mất đi nụ cười bất cần đời trên mặt, lộ ra sự nghiêm túc hiếm thấy.
Tôi nhìn Lạc Lạc trong vòng tay mình, thằng bé đang hoa tay múa chân rất vui.
Đây là con tôi, là bảo bối của tôi, từ lúc bắt đầu chưa từng thay đổi, tôi muốn chăm sóc thằng bé thật tốt, cùng nó lớn lên.
“Nếu như em bằng lòng, anh có thể chăm sóc cho bọn em.”
Tôi bỗng dưng quay đầu nhìn Lý Mục Nghiêu, sau đó bình tĩnh nói:
“Lý Mục Nghiêu, anh cũng biết tình huống trong nhà tôi thế nào, anh cũng biết Lạc Lạc của tôi làm sao xuất hiện, tôi không quá tin tưởng vào tình yêu, cũng không quá tin tưởng hôn nhân.”
Ánh mắt Lý Mục Nghiêu ảm đạm trong chốc lát, nhưng tức khắc nặn ra một nụ cười: “Không sao, anh đã sớm biết câu trả lời của em, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ, nhất định phải hỏi một câu.”
Tôi há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng sự im lặng chống đỡ.
Lúc này tôi mới hiểu khuê mật của mình đã làm gì, có thể cô ấy đã sớm biết nên muốn mai mối cho bọn tôi, vì thế tôi mới gặp được Lý Mục Nghiêu trong trung tâm phục hồi.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, trong đầu tôi đã toàn là hình ảnh của An Cảnh Nghiêm.
Cuối cùng tôi cũng tự nhận ra rằng, anh đưa cho tôi tất cả những ngoại lệ và sự an tâm mà tôi cần, cũng không phải chỉ vì Lạc Lạc.
Tôi lắc đầu, bắt đầu sắp xếp ổn thỏa cho Lạc Lạc, nhưng may sao trước đây tôi đã có chuẩn bị, bây giờ cũng chưa đến nỗi phải bối rối.
Tôi cũng không hoàn toàn tự mình chăm sóc cho Lạc Lạc, tôi có mời một hộ lý về nhà, nhưng nào ngờ người tới chính là cô hộ lý lúc tôi còn ở trung tâm phục hồi.
“Thật trùng hợp!” Tôi nhìn thấy người quen thì mừng rỡ.
“Không trùng hợp.” Hộ lý thuần thục giúp tôi kiểm tra tình hình của Lạc Lạc: “Là bác sĩ An sắp xếp tôi đến đây.”
Tôi kiếm cớ nghe điện thoại rồi đi vào phòng làm việc, sau khi đóng cửa lại, tôi tựa người lên cửa.
Tôi vốn cho rằng mình sẽ không còn nghe thấy cái tên này nữa.
13.
Tôi kết thúc kỳ nghỉ của mình và trở lại trường Kiến Trúc, tuy chuyện lên lớp thay không cần vội, nhưng hạng mục của trường có hơi khiến người lo lắng.
Tôi vùi đầu vào công việc, thời gian rỗi cũng đều dành hết cho Lạc Lạc, nhưng như vậy cũng tốt, bận rộn chút thì tôi sẽ không có thời gian nghĩ này nghĩ nọ.
Nhưng tôi không ngờ rằng, mình còn có thể gặp lại An Cảnh Nghiêm trong trường.
Lãnh đạo trường buổi sáng có tới tìm tôi, ông ta đi thẳng vào vấn đề: “Trung tâm phục hồi của bệnh viện An Bình muốn mở một cơ sở mới ở ngoại ô thành phố, lần này cô với thầy Lục cùng tham gia hạng mục này nhé.”
Trong lòng tôi mừng như điên, dường như không thể tin vào tai mình: “Đây là thật ư?”
Tuy tôi vừa mới được phê chuẩn lên chức phó giáo sư, nhưng đây là lần đầu tiên tham gia một hạng mục có quy mô lớn như vậy.
“Tiểu Mộc, năng lực của cô ai cũng rõ như ban ngày, đúng rồi, thầy Lục lớn tuổi không thích giao tiếp với người khác lắm, vì thế chuyện đàm phán với bệnh viện An Bình nhờ cô đảm nhận nhiều chút nhé.”
Đương nhiên tôi lập tức, lập tức, đồng ý ngay tức khắc.
Thật đúng là thua trong tình trường, thắng trong sự nghiệp!(*)
(情场失意, 事业就得意啊)
Nhưng tôi trăm triệu không nghĩ tới, người phụ trách bệnh viện An Bình vậy mà lại là An Cảnh Nghiêm!
Lúc tôi bước vào phòng họp, anh đang đứng cạnh cửa sổ, tôi nghẹn ngào gọi một tiếng “An Cảnh Nghiêm”, anh xoay người bước tới.
Ánh mặt trời từ sau lưng chiếu lên người anh, rực rỡ đến lạ kỳ.
An Cảnh Nghiêm khẽ mỉm cười, đưa tay về phía tôi: “Cô Mộc, xin chào.”
Tôi ngập ngừng một lúc mới đưa tay ra.
Lâu lắm rồi chưa gặp lại anh, vậy mà phong thái của anh thay đổi nhiều đến vậy, vẻ dịu dàng bên ngoài đã dần phai nhạt, một chút sắc bén dần lộ ra.
Mặc dù tôi như lọt vào sương mù, nhưng khi nói đến các vấn đề chuyên môn, tôi rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái. Sau khi chúng tôi thống nhất các yêu cầu trong cuộc họp xong xuôi, tôi dự định cùng thầy Lục quay về báo cáo.
Nhưng An Cảnh Nghiêm gọi tôi lại: “Tôi có thể mời cô đi ăn trưa được không?”
Viện trưởng sau khi nghe xong, cười tủm tỉm nói: “Được đấy, Tiểu Mộc, cô dẫn bác sĩ An đi dạo một vòng đi.”
Tôi vừa định từ chối thì An Cảnh Nghiêm ghé lại thì thầm: “Tình Tình, anh muốn nói chuyện của Lạc Lạc với em.”
Tôi nhắm mắt, buộc mình phải bình tĩnh lại, quả nhiên cái gì nên tới cũng tới.