Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 158: Trở về tông môn! Nộp đan phương! Kế sách của Tấn quốc



“Kim cô chú”.

Trong đầu hắn xuất hiện một quyển bí pháp.

Đây là bí pháp ở trong Thái Thượng cảm ứng Độ Nhân Kinh.

Là bí pháp chuyên dùng để hàng phục đại yêu đại ma, biến kim luân độ hóa thành vòng kim cô chú, đeo lên đầu tà ma, sẽ có lực trấn áp vô thượng, nếu đối phương nảy sinh dị tâm, chỉ cần niệm kinh, sẽ trấn áp được.

Nếu đối phương dám ra tay thương tổn tới người làm phép kim cô chú, sẽ bị trấn áp ngay tức khắc, vô cùng thống khổ.

Hơn nữa một khi bị kim cô chú trói buộc, đối phương không thể tự gỡ vòng kim cô ra được, trừ phi đắc đạo thành Tiên, cũng không ai khác có thể gỡ ra, trừ phi là cao nhân đắc đạo, mạnh hơn Diệp Bình cả mười lần.

Nên sau khi biết bí pháp này.

Diệp Bình vô cùng sung sướng.

Nói thật, đối với Đại Ngục Oán Quỷ này, Diệp Bình thực không dám chọc vào.

Chênh lệch cảnh giới rành rành ra đó, Nguyên Anh cảnh Quỷ Vương, do bao nhiêu oán khí tụ lại biến thành, không biết phải tạo ra bao nhiêu tội nghiệt mới sinh ra được.

Nhưng bây giờ đã có kim cô chú, sau này chả phải tự nhiên lại có thêm một bảo tiêu là Nguyên Anh hay sao?

Nghĩ mà xem, Quỷ Vương Nguyên Anh cảnh, chả phải dư sức một mình có thể đi ngang cả Tấn quốc ấy chứ?

"Đau chết mất, đau chết mất."

Đại Ngục Oán Quỷ tới lúc này mới tỉnh táo lại, có trời mới biết vừa rồi hắn bị cái gì mà đau đến thế.

Thái Thượng cảm ứng độ hóa kinh của Diệp Bình, quả thực đã khiến hắn sống không bằng chết, thiếu chút nữa là muốn đập đầu tự tử luôn.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Đại Ngục Oán Quỷ sờ lên đầu mình, thấy trên đó tự nhiên có thêm một cái vòng, siết chặt vào đầu hắn, tuy không hề đau, nhưng tự nhiên trên đầu có thêm thứ gì đó, dù có là ai cũng không thích nổi.

"Đây là cái đồ chơi quỷ gì thế?"

Đại Ngục Oán Quỷ cau mày, quay qua nhìn Diệp Bình, trong mắt đầy hung tợn.

"Tiểu tử, sao không niệm nữa? Niệm nữa đi!"

Mắt hắn hừng hực lửa giận, bị đau thế này ai chẳng khó chịu, huống chi hắn còn là Quỷ Vương?

Oanh!

Đại Ngục Oán Quỷ ra tay, định giết luôn Diệp Bình, không cho Diệp Bình cơ hội nào nữa.

Nhưng từ một nơi sâu xa nào đó, một sức mạnh khủng bố truyền vào vòng kim cô. Trong tích tắc, trong đầu Đại Ngục Oán Quỷ hình như xuất hiện một sự tồn tại vô thượng, khiến nguyên thần của hắn muốn tan rã.

"A!!!!!"

Đại Ngục Oán Quỷ kêu lên thảm thiết, ôm chặt đầu, điên cuồng lăn qua lăn lại, cảm thấy nguyên thần của mình sắp bị tan tác, cảm giác ấy khiến hắn thật sự sống không bằng chết.

Còn đáng sợ hơn trước đó nữa.

"Ân công, đây là sao vậy?"

Hạ Thanh Mặc không hiểu gì cả, sao đang yên đang lành lại biến thành như vậy?

Diệp Bình không trả lời, chỉ nhìn Đại Ngục Oán Quỷ đang lăn lộn dưới đất.

"Kim cô trên đầu ngươi, là bí pháp vô thượng, chỉ cần ngươi nổi dị tâm với ta, nguyên thần của ngươi sẽ bị trấn áp đau đớn, hiểu chưa?"

Diệp Bình mở miệng, giải thích tình hình một cách đơn giản nhất.

Hạ Thanh Mặc hiểu ngay.

Nhưng Đại Ngục Oán Quỷ thì không. Trên đời còn có thứ đồ chơi như này?

Kim cô chú là cái gì? Chưa từng nghe thấy.

Nhưng mặc kệ có từng nghe thấy hay chưa, hắn chỉ biết một điều, là nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ chết chắc.

"Ta hiểu, ta hiểu rồi, cao nhân, ngươi tha cho ta đi, tha cho ta đi."

Đại Ngục Oán Quỷ kêu khóc, khẩn cầu Diệp Bình.

Diệp Bình niệm một đoạn chú ngữ, quả nhiên Đại Ngục Oán Quỷ không còn đau nữa, tinh thần lại sảng khoái.

Thế nên, hắn lại đột ngột ra tay.

Muốn bất ngờ giết chết Diệp Bình.

Hắn không tin cái thứ gọi là bí pháp vô thượng kia, chỉ cần hắn giết Diệp Bình, vậy sẽ tránh được cái chết.

"A!!!!"

Tiếng gào như giết heo lại vang lên.

Đại Ngục Oán Quỷ mới ra tay, đã cảm nhận sâu sắc nguyên thần mình tán loạn, làm hắn đau tới mức muốn chết cho rồi.

A a a a a a!

Đại Ngục Oán Quỷ lăn qua lăn lại, khóc ầm lên.

"Ta sai rồi, ta sai rồi, cao nhân, ta sai thật rồi, ta chỉ là muốn thử, chỉ là muốn thử thôi."

Đại Ngục Oán Quỷ khóc ầm, đường đường là Quỷ Vương, thế mà lại khóc om sòm không khác gì con nít, nước mắt nước mũi tèm lem.

Hạ Thanh Mặc đã hoàn toàn hiểu rõ, tại sao lại nói yêu ma hiểm ác.

Đã tới mức vậy rồi, mà còn muốn đánh lén.

Bị đòn đau một lần còn chưa sợ, lại cứ muốn thử lần thứ hai.

"Ngươi thật đáng chết."

Nếu không phải cần dùng sức lực của Đại Ngục Oán Quỷ, Diệp Bình ước gì gia hỏa này chết sớm một chút.

Thế mà còn muốn đánh lén mình, nếu không phải có hiệu quả trấn áp thần kì của kim cô chú, chắc hắn tiêu thật rồi.

Tên gia hỏa này, chết là đáng lắm.

"Ta sai rồi, ta sai rồi, cao nhân, ngài tha cho ta đi, ta xin ngươi."

"Đại muội tử, ngươi khuyên tướng công của ngươi đi, ta xin ngươi, tha cho ta đi."

Đại Ngục Oán Quỷ khóc lóc nước mũi tèm lem, hắn thật sự không chịu nổi, khó chịu quá.

"Huynh ấy không phải tướng công của ta."

"Còn nữa, ngươi bị phạt là đáng lắm."

Hạ Thanh Mặc vội giải thích, giọng tức giận.

Đại Ngục Oán Quỷ đúng là đáng chết, đúng là đồ âm hiểm xảo trá.

"A a a, ta chết mất, ta chết mất."

"Ta muốn chết cho rồi, ta muốn chết cho rồi."

"Hu hu hu!"

Đại Ngục Oán Quỷ bò lên, đập đầu xuống đất, nhìn bộ dạng có vẻ thật sự rất đau.

Đây là sự đau đớn về mặt tinh thần, không phải là nỗi đau bị thương da thịt, đau về tinh thần còn đau hơn đau da thịt cả chục lần.

Giống như lấy cây gậy gõ lên người ngươi, tuy sẽ rất đau, nhưng ban đầu là chết lặng nhiều hơn, sau đó mới là từ từ thấy đau.

Còn đau về tinh thần, lấy ví dụ trong hàm răng có dây thần kinh, không cần va chạm gì mạnh, chỉ cần lấy một cây châm nhỏ, châm một cái, là đau tới mức nghi ngờ nhân sinh luôn.

Đại Ngục Oán Quỷ chính là bị đau kiểu này, đau tới mức nghi ngờ quỷ sinh.

Chừng một khắc đồng hồ sau.

Diệp Bình để Đại Ngục Oán Quỷ đau đớn một khắc đồng hồ, mới niệm chú cho hắn trở lại bình thường.

Đại Ngục Oán Quỷ thở phào.

Hắn nằm đó như con chó chết, cả người mồ hôi đầm đìa, không nhúc nhích nổi.

Một cường giả Nguyên Anh, mà thành bộ dáng như vậy, có thể tưởng tượng được thống khổ cỡ nào.

Đại Ngục Oán Quỷ lúc này không còn dám có dị tâm gì với Diệp Bình. Tuy hắn âm hiểm xảo trá, nhưng hắn không phải người ngu, biết nếu còn gây sự với Diệp Bình, mình sẽ đau muốn chết.

Nghỉ ngơi chừng nửa khắc, Đại Ngục Oán Quỷ đã khôi phục như cũ, nhưng nghĩ tới vẫn còn sợ, mùi vị đó hắn chỉ nghĩ tới thôi cả người đã phát run.

"Thượng tiên, ngươi lấy kim cô ra đi. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi nữa, ta có thể lập lời thề tâm ma."

Đại Ngục Oán Quỷ khôi phục nguyên khí rồi, nhìn Diệp Bình với vẻ mặt đáng thương.

"Ân công, nhất định đừng để mắc lừa, tên gia hỏa này, miệng toàn nói dối, nếu ngươi tha cho hắn, coi chừng chúng ta không đi ra ngoài được."

Hạ Thanh Mặc vội mở miệng, sợ Diệp Bình mắc mưu người ta.

"Yên tâm, ta không ngu như vậy."

Diệp Bình gật đầu, tha cho Đại Ngục Oán Quỷ á? Trừ phi mình là Nguyên Anh cảnh, bằng không có mất trí mới đi tha cho hắn.

"Đại muội tử, lời này của ngươi không được nha. Cái gì bảo là miệng toàn nói dối, ta hỏi ngươi, từ khi ta xuất thế tới bây giờ, ta đã lừa gạt ngươi lần nào chưa?"

Nghe bảo mình là người miệng toàn nói dối, Đại Ngục Oán Quỷ không phục, hắn lừa gạt người hồi nào?

Nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn là nói là làm nha!

"Không muốn nói chuyện với ngươi."

Hạ Thanh Mặc không muốn tranh cãi với Đại Ngục Oán Quỷ, nàng đã nhìn thấu với tên gia hỏa này, toàn nói dối thôi.

"Thượng tiên, ngươi hãy tha cho ta đi, ta cam đoan sau này đi ra ngoài, sẽ làm quỷ đàng hoàng. Nói thật, ngươi bảo ta đi theo ngươi, ngược lại mới chính là hại ngươi."

"Phong ấn vừa được giải trừ, người sẽ tới đây ngay tức khắc, tới lúc đó bọn họ thấy ngài đi chung với ta, không chừng sẽ nghĩ ngài là người trong ma đạo, thế lại thành là gia hại người, chả phải không đúng hay sao?"

"Ta là người trời sinh ti tiện, ngài cứ nuôi thả ta, để ta một mình ở ngoài lăn lộn, nhé?"

Đại Ngục Oán Quỷ đã hối hận, hắn hối hận không giết Diệp Bình từ sớm, hối hận vì sao không tha cho Diệp Bình, nếu tha cho Diệp Bình từ đầu, thì đâu có nhiều chuyện như vậy.

Làm bây giờ trên đầu có thêm một cái vòng kim cô, vừa xấu xí vừa phiền toái.

"Đừng nói nhảm nữa, ta nhất định không gỡ kim cô ra đâu. Sau này ngươi đi theo ta, ta sẽ từ từ độ hóa oán khí cho ngươi, giúp ngươi chuộc tội xong sớm."

Diệp Bình mặc kệ Đại Ngục Oán Quỷ.

Nhưng Đại Ngục Oán Quỷ lại cứ lải nhải giải thích với Diệp Bình, nói tới nói lui cũng chỉ là muốn được một mình tự do bay lượn.

Bị léo nhéo mãi làm bực bội, Diệp Bình định niệm kim cô chú, Đại Ngục Oán Quỷ lập tức ngoan ngoãn im miệng, sợ lại bị đau.

Đúng lúc này, Đại Ngục Oán Quỷ chợt biến sắc.

"Khá lắm, cả đống tu sĩ Kim Đan, lại còn có cả Nguyên Anh cường giả? Các ngươi đã đắc tội ai vậy?"

Sắc mặt Đại Ngục Oán Quỷ khó coi.

"Ngươi có ý gì?"

Diệp Bình không hiểu ý hắn.

"Ở ngoài mộ quỷ có rất nhiều người đang tới, hơn hai mươi tu sĩ Kim Đan, ba tu sĩ Nguyên Anh, không phải nhân sĩ chính đạo, đều là tà ma ngoại đạo."

Đại Ngục Oán Quỷ nhíu mày.

"Ngươi đánh thắng được không?"

Diệp Bình hỏi thẳng.

"Hồi trước thì có thể, bây giờ thì không đánh lại."

Đại Ngục Oán Quỷ trả lời, thấy Diệp Bình nhướng mày, vội giải thích thêm.

"Thượng tiên, ta không lừa ngươi đâu, vòng kim cô trên đầu đã giới hạn sức mạnh của ta. Tuy vòng kim cô này có khả năng giúp ta tiêu trừ oán khí, nhưng cũng làm yếu bớt sức mạnh của ta."

"Không thì thế này, thượng tiên gỡ vòng kim cô ra cho ta, ta thu thập bọn họ cho ngươi."

Đại Ngục Oán Quỷ nói, chẳng biết là thật hay giả.

Diệp Bình không biết, nhưng bảo gỡ vòng kim cô là chuyện không có khả năng. Thứ đồ chơi này gỡ ra thì dễ, nhưng đeo lên thì khó.

"Ta nói thật cho ngươi biết, nếu ta chết, kim cô trên đầu ngươi sẽ lấy mạng ngươi, ngươi tự suy nghĩ đi."

Diệp Bình nói. Ý hắn rất rõ, bảo hắn gỡ kim cô là chuyện không có khả năng, muốn chết thì cùng chết.

Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, sắc mặt Đại Ngục Oán Quỷ xấu xí như nuốt phải ruồi.

"Đánh không lại, thì chạy."

Đại Ngục Oán túm lấy Diệp Bình và Hạ Thanh Mặc, biến mất tại chỗ.

Hắn là tu sĩ Nguyên Anh, tuy bị kim cô áp chế một phần thực lực, nhưng muốn thuấn di không thành vấn đề.

"Hướng nam."

Diệp Bình mở miệng, Thanh Vân Đạo tông ở phía nam.

Bây giờ đi đâu cũng không an toàn, chẳng bằng về tông môn trước rồi tính tiếp.

"Được."

Đại Ngục Oán Quỷ thuấn di thẳng về phía nam.

Trong tích tắc đã xuất hiện cách đó cả hơn ba ngàn dặm.

Đây chính là chỗ kinh khủng của tu sĩ Nguyên Anh, thuật ngự kiếm gì, trận pháp truyền tống gì gì, người ta chỉ cần một ý niệm trong đầu là truyền tống cả ngàn cả chục ngàn dặm.

Cấp bậc loại này tồn tại, chỉ cần giơ tay nhấc chân là gọi sấm gọi mưa, uy lực một quyền đánh vỡ cả một dãy núi, nếu bọn họ đánh nhau, thì hủy hoại cả một quốc gia chỉ là trong tích tắc.

Nên tu sĩ Nguyên Anh cảnh chiến đấu, thường đều bị hạn chế, và dẫn tới rất nhiều chú ý.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Mấy chục bóng người xuất hiện ở nơi này.

Đều là đệ tử Ma Thần Giáo.

Bọn họ nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện ra manh mối.

"Đáng chết, Quỷ Vương xuất thế, có lẽ Đại Hạ Thập công chúa bị Quỷ Vương ăn mất rồi."

Có người nhìn tấm bia đá vỡ nát, không nhịn được nói.

"Thật là khốn kiếp, nếu không nắm được tung tích của Thập công chúa, chúng ta không thể báo cáo kết quả công việc được, Pháp Vương nhất định sẽ trách tội chúng ta."

"Đi tìm Quỷ Vương này thôi, ít nhất cũng phải biết chắc chắn Thập công chúa còn sống hay đã chết."

“Ừ”.

Mọi người ồn ào.

Bọn họ bàn tán, cho rằng Hạ Thanh Mặc đã chết, dù sao đây cũng là một Quỷ Vương Nguyên Anh cảnh, dù là bọn họ cũng không dám cứng rắn đánh nhau.

Cứ như thế, chưa tới nửa canh giờ sau.

Lại có thêm mấy chục bóng người xuất hiện, những người này đều là cao nhân đắc đạo, bọn họ vừa độ hóa oan hồn, vừa để ý tình hình nơi này. Khi phát hiện Quỷ Vương biến mất, ai nấy đều vô cùng khó coi.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp Tấn quốc, đám cao tầng, quyền quý của Tấn quốc là những kẻ biết được đầu tiên.

Hầu như không tốn một giây, Tấn quốc lập tức truyền đạt sắc lệnh, quân lực của Ngũ Đại quân doanh, quân lực đang đóng tại tất cả các Cổ Thành lập tức tập kết toàn diện, dồn toàn lực điều tra vị trí của Quỷ Vương Lâm Hà.

Bọn họ không thể để một con Quỷ Vương thơ thẩn ở bên ngoài, con Quỷ Vương này, mấy trăm năm trước, đã gây nên tai họa cực lớn cho Tấn quốc, lần này nó xuất thế, thực lực nhất định đã tăng lên, với thực lực của Tấn quốc hiện giờ, e là khó mà trấn áp được.

Cùng lúc này.

Trong hoàng cung Tấn quốc.

Tấn quốc quốc quân ngồi trong đại điện, vẻ mặt đầy rung động nhìn đan dược trong tay Lý Mạc Trình.

"Không ngờ dưới gầm trời này lại có không độc đan thật!"

Tấn quốc quốc quân nuốt nước miếng, ông là Tấn quốc quốc quân, cả đời mưa gió nào mà chưa từng trải qua!

Chuyện lớn thì gặp nhiều lắm, nhưng khi đối mặt không độc đan, ông vẫn chấn kinh, hoàn toàn chấn kinh.

Tới nỗi vừa rồi có người tới báo tin Lâm Hà Quỷ Vương xuất thế, ông còn chẳng có phản ứng gì.

Chỉ vì không độc đan.

"Quân thượng, không độc đan này là do Diệp Bình luyện ra, Từ Thường trưởng lão tận mắt nhìn thấy, tất cả đệ tử mới cũng đều nhìn thấy, chuyện này không thể là giả được."

Lý Mạc Trình nói, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Có thể sản xuất số lượng lớn không?"

Tấn quốc quốc quân hỏi.

"Trên lý luận, là có thể, nhưng theo Diệp Bình, luyện chế không độc đan, cần phải có linh khí tinh khiết, nên khi luyện chế đan dược, không cần dược liệu, nhưng cần rất nhiều linh thạch, để giúp Luyện Đan Sư không ngừng khôi phục pháp lực, dẫn dắt thiên linh khí, để luyện ra đan."

"Hắn nói một Luyện Đan Sư Trúc Cơ Cảnh, một ngày tối đa chỉ luyện được chừng một trăm viên Khí Huyết Đan mà thôi."

Lý Mạc Trình nói.

Ông vừa nói xong, trong mắt Tấn quốc quốc quân hiện lên vẻ thất vọng.

Số lượng này không ít, nhưng không phải là sản xuất số lượng lớn đúng nghĩa. Luyện Đan Sư Trúc Cơ Cảnh không hiếm có gì, nhưng đối với Tấn quốc, lại không nhiều lắm.

Một Luyện Đan Sư Trúc Cơ một ngày luyện một trăm viên Khí Huyết Đan không độc, mười ngàn Luyện Đan Sư Trúc Cơ, mới miễn cưỡng duy trì nổi lượng nhu cầu của quân đội Tấn quốc.

Nhưng muốn kiếm đủ mười ngàn Trúc Cơ Luyện Đan Sư là rất khó, vì muốn luyện chế loại đan dược này, người đó nhất định phải là tu sĩ của Tấn quốc, chứ không phải đệ tử của các tông môn.

Nếu không một khi tin tức này bị lộ ra ngoài, chưa nói bốn Đại Vương Triều sẽ tìm Tấn quốc gây phiền toái, Đại Hạ vương triều đã tìm tới trước rồi.

Nghĩ vậy, Tấn quốc quốc quân lập tức điên cuồng suy nghĩ, muốn tìm ra cách nào để Tấn quốc có được kết quả tốt nhất.

Cuối cùng, Tấn quốc quốc quân cũng nghĩ ra.

"Diệp Bình có chịu giao thuật luyện đan này ra không?"

Tấn quốc quốc quân hỏi.

"Diệp Bình nói, phải hỏi ý sư huynh của hắn. Nếu sư huynh hắn đồng ý, thì giao."

Lý Mạc Trình đáp đúng sự thật.

Nhưng sau đó, ông nói thêm: "Nhưng ta nghe được, Diệp Bình có quan hệ rất tốt với Thái Tử. Hay là để Thái Tử đi năn nỉ hắn thử xem. Dù sao nếu bảo Diệp Bình giao đan pháp ra miễn phí, e là bất kì ai cũng không đồng ý."

"Nhưng Thái Tử thì khác. Nghe nói Thái Tử là đồ đệ của Diệp Bình. Sư phụ truyền cho đồ đệ thuật luyện đan, là chuyện bình thường, chưa kể tương lai Thái Tử nhất định sẽ bước lên đại điển, Tấn quốc mạnh mẽ, Diệp Bình mới có lợi, ngài thấy thế nào?"

Lý Mạc Trình nêu ý kiến. Ông biết chuyện của Diệp Bình và Lý Ngọc, nên mới đưa ra gợi ý này.

"Ừ, đúng là có khả năng."

"Không ngờ Thái Tử không có tiền đồ nhà ta lại có thể bái một kỳ nhân như thế làm thầy, đúng là một chuyện tốt, nhưng mà Phủ chủ, ta định nộp phương pháp luyện đan này lên cho Đại Hạ vương triều, ý ngươi thế nào?"

Tấn quốc quốc quân gật đầu, đây là lần đầu tiên, ông khen ngợi Lý Ngọc trước mặt người khác.

"Mọi việc làm theo ý quốc quân."

Lý Mạc Trình không khỏi thở phào. Ông không hề thấy kinh ngạc, trái lại nếu Tấn quốc quốc quân muốn một mình nuốt thuật luyện đan, ông mới là lo.

Không độc đan liên quan quá lớn, Tấn quốc có muốn nuốt riêng cũng khó lắm, vì một khi tin tức bị lộ ra, thanh đao của Đại Hạ vương triều sẽ chém xuống ngay.

Trước khi Tấn quốc hoàn toàn quật khởi, Đại Hạ vương triều chính là tồn tại lớn nhất, một ý niệm của Đại Hạ Đế Vương cũng đủ sức giết chết cả mười Tấn quốc.

Đại Hạ vương triều khủng bố tới mức nào, Lý Mạc Trình biết rõ.

Hơn ba trăm quốc gia cộng lại, cũng không bằng một phần mười của Đại Hạ vương triều, đây là sự khủng bố của vương triều, lực lượng tuyệt đối, người thường không thể nào tưởng tượng ra được.

Nên nếu nộp đan phương không độc đan lên cho Đại Hạ vương triều, chẳng những sẽ được Đại Hạ vương triều ban ân lớn, mà trách nhiệm vụ công chúa Đại Hạ mất tích ở Tấn quốc cũng sẽ được xóa bỏ.

Đối với Tấn quốc, chỉ có lợi, không có hại.

Thậm chí, có khi nhờ đan phương này, mà Tấn quốc còn có cơ hội mưu đồ giành vị trí đứng đầu mười nước.

Chỉ cần Đại Hạ vương triều đồng ý nâng đỡ, Tấn quốc trở thành nước đứng đầu thập quốc là chuyện hoàn toàn không khó.

"Tốt lắm, ngày mai ta sẽ tự mình tới Đại Hạ Đế Đô, nhưng trước khi ta trở về, ngươi nhất định phải trấn thủ Học Phủ, chuyện này tuyệt đối không được để lan truyền ra ngoài, nếu cần thiết, thì xóa luôn trí nhớ của những đệ tử kia đi."

"Trong Tấn quốc Học Phủ, nhất định có gian tế, chuyện này không thể coi thường, chỉ cần một chút tiếng gió lộ ra ngoài, e là sẽ đưa tới thiên đại tai hoạ, Phủ chủ, ngươi hiểu chứ?"

Tấn quốc quốc quân rất hiểu, ý nghĩa của không độc đan là như thế nào, nên ông mới nói như thế.

Nếu xóa trí nhớ của đám đệ tử, sẽ gây tổn thương nguyên thần của bọn họ, nhưng sẽ khiến bọn họ không thể lan truyền tin tức ra ngoài.

"Rõ! Thỉnh quốc quân yên tâm."

Lý Mạc Trình gật đầu, cung tay hành lễ, đáp.

"Tốt, ngươi trở về đi."

Tấn quốc quốc quân gật đầu, đại điện lại trở về yên tĩnh.

Cùng lúc đó.

Ba bóng người, lặng lẽ không tiếng động xuất hiện ở Bạch Vân Cổ Thành.