“Mật Mật, dì đã gửi tư liệu của anh trai con đến email của con rồi đó, con nhìn xem đi, dì...”
Trong điện thoại, giọng nói của tổ trưởng khu phố nơi Mật Mật sống khi còn bé ngừng lại, một lát sau, bà ấy vô cùng nhiệt tình nói:
“Con cứ nhìn trước đi rồi nói, con yên tâm, dì sẽ không nói cho người khác, nếu con có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho dì.”
Trong phòng của một căn hộ xa hoa, Mật Mật cầm điện thoại bàn trả lời, mặc dù trong
lòng còn nghi ngờ về giọng điệu đồng tình của dì tổ trưởng khu phố nhưng cô vẫn mang theo tâm tình kích động đi vào thư phòng của Lăng Nhiễm, mở máy tính của chồng cô lên.
Hôm nay, Lăng Nhiễm không có ở nhà, anh đến đơn vị để thu xếp thủ tục đi tuần trăng mật, có lẽ sẽ trở về muộn một chút.
Máy tính màu trắng bạc được đặt trên một bàn sách lớn, trong không gian yên tĩnh chỉ có âm thanh khởi động máy tính, Mật Mật cúp điện thoại của tổ trưởng, mở email của mình ra.
Ước chừng là trước khi gả cho Lăng Nhiễm, cũng chính là vào tháng trước, cô rốt cuộc cũng tìm được tổ trưởng khu phố nơi cô sống khi còn bé, muốn tìm kiếm người anh trai bị nhận nuôi khi còn bé của cô.
Đúng vậy, anh trai ruột, mặc dù đã 15 năm trôi qua nhưng Mật Mật vẫn nhớ rõ khi còn bé cô có một anh trai, anh trai cô lớn hơn cô 4 tuổi.
Lúc cô 6 tuổi, anh trai được một gia đình có điều kiện không tồi nhận nuôi.
Nếu như không rời đi, năm nay anh trai cô cũng đã 25 tuổi.
Cùng một tuổi với Lăng Nhiễm, chồng mới cưới của Mật Mật.
Chẳng qua gia cảnh của Lăng Nhiễm giàu có, chỉ số thông minh lại hơn người, cuộc sống có thể nói là thuận buồm xuôi gió, mà gia đình của Mật Mật, sở dĩ năm đó lựa chọn để cho anh trai của Mật Mật bị nhận nuôi, thật sự là bởi vì trong nhà nghèo đến mức không có gì để ăn.
Đối với gia đình có hai đứa nhỏ mà nói, nếu không thể vứt bỏ một đứa bé, vậy chỉ có thể đối mặt với kết cục cả nhà đều bị đói chết.
Email mở ra, con trỏ chuột của Mật Dung tìm thấy email mà dì tổ trưởng khu phố gửi tới, cô click mở, trong lúc chờ đợi, cô nhìn lướt qua trên tường phòng làm việc treo đầy giấy khen và cúp của Lăng Nhiễm được sắp xếp một cách ngay ngắn.
Mật Mật thở dài, vận mệnh của chồng cô Lăng Nhiễm và anh trai cô Mật Nhiên quả thực chính là hai thái cực.
Ấn tượng của cô đối với anh trai của mình không quá sâu, dù sao thì khi anh trai rời nhà đi, Mật Mật chỉ mới có 6 tuổi, phần lớn ký ức về anh trai của cô, tất cả đều là hình ảnh mẹ cô ôm quần áo của anh trai, ngồi khóc trong mỗi một góc phòng.
Còn có những tiếng gọi tràn ngập vui sướng, trong trí nhớ của Mật Mật, anh trai luôn gọi tên cô với tâm trạng vui sướng.
“Mật, Mật Nhi, gọi anh trai đi...”
Trong phòng làm việc chứa đầy giấy khen, cúp và đủ loại sách khoa học tự nhiên chuyên ngành, Mật Mật hồi phục lại tinh thần từ trong tiếng gọi ôn nhu, nhìn lên màn hình máy tính, mail đã tải về xong, cô dời lực chú ý từ trong tiếng gọi của anh trai ở trong trí nhớ sang nội dung mail ở hiện thực.
Sau đó, cô, khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, con lăn chuột chậm rãi lăn trên đầu ngón tay Mật Mật, ánh sáng phát ra từ màn hình vuông vức phản chiếu lên đôi mắt to tròn trong veo của Mật Mật.
Mái tóc mềm mại của cô xõa xuống, trên đầu đeo một cái băng đô ren hình nơ bướm màu đen, vài sợi tóc con rơi trên trán, cơ thể mảnh mai của cô đột nhiên cảm thấy lạnh toát.
Lạnh từ đầu xuống đến sống lưng, lại lạnh đến các đầu ngón chân.
Sau đó, Mật Mật kinh hãi hét lên, cô đẩy con chuột ra xa rồi đứng dậy khỏi ghế, la hét điên cuồng: