Giờ này khắc này, ở trong mắt Mật Mật, Lăng Nhiễm giống như một con ác quỷ Tu La, tràn ngập cảm giác kinh sợ và sởn tóc gáy.
Đôi mắt anh rất sâu, anh đưa tay lên, ngón tay thon dài bóp cằm Mật Mật, giọng nói trầm thấp khàn khàn,
“Gọi ba ba, nào, kêu tiếng ba ba cho anh nghe.”
“Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm, anh đừng như vậy, em...”
Trong lòng Mật Mật cảm thấy Lăng Nhiễm đã đi quá xa, tuy nói là tình thú giữa vợ chồng, nhưng mà anh thật sự chính là anh trai cô, sự thật này khiến cho Mật Mật nghĩ không thông, kêu anh là anh trai còn được đi, nhưng mà Lăng Nhiễm cư nhiên muốn cô gọi anh là ba ba?
Sao lại có cảm giác như loạn luân chồng thêm loạn luân, cảm giác loạn luân gấp đôi?
Mật Mật sắp bị cảm giác tội lỗi ở đáy lòng bao phủ đến hít thở không thông, cô đỏ bừng mặt, co người lại, tránh né tầm mắt của Lăng Nhiễm, cắn chặt răng có chết cũng không chịu phối hợp với hứng thú biến thái này của Lăng Nhiễm.
Cô sợ nếu mình thật sự phối hợp với Lăng Nhiễm, anh lại thú tính quá độ, Mật Mật thật sự sẽ bị anh làm chết.
Đúng lúc này, đột nhiên, ngoài cửa phòng có người kêu:
“Mật Mật, Mật Mật, ra đây đi, có người tìm cậu.”
Bóng dáng Khúc Linh xuất hiện ở cửa, bóng dáng của cô ấy còn chưa tới, giọng nói đã vang lên trước, cô ấy đứng ở cạnh cửa, nhìn không khí vừa quái dị lại hòa hợp ở trong phòng của Mật Mật và Lăng Nhiễm, Khúc Linh lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô xấu hổ cười một tiếng, hỏi:
“Mật Mật, có phải mình quấy rầy đến hai người rồi không?”
Mật Mật vội vàng đẩy Lăng Nhiễm ở trước người cô ra, tim đập loạn xạ, đứng dậy, nói với Khúc Linh:
“Không có, ai tìm mình?”
Lúc này, Mật Mật chỉ mong sao tìm được cái cớ rời khỏi Lăng Nhiễm, để không bị đắm chìm ở trong cảm giác tội lỗi mà Lăng Nhiễm mang lại rồi càng thêm không có cách nào tự kiềm chế.
Lúc hỏi Khúc Linh những lời này, cô liền vòng qua trước mặt Lăng Nhiễm, vội vàng đi về phía Khúc Linh đang đứng ở ngoài cửa.
Khúc Linh nhìn gương mặt ửng hồng của Mật Mật, có hơi nghi ngờ hỏi:
“Mật Mật, cậu làm sao vậy?”
“Không có gì, chúng ta đi ra ngoài nói.”
Mật Mật bước đến, giấu đầu lòi đuôi duỗi tay nắm lấy cổ tay Khúc Linh, gần như là kéo, kéo Khúc Linh từ cửa nhà cũ của cô đi ra ngoài
Để lại một mình Lăng Nhiễm ở nhà cũ, anh từ từ đứng dậy, thong thả ung dung vươn một ngón tay thon dài, nâng gọng kính trên sống mũi lên, tròng kính sạch sẽ hiện lên đôi mắt hẹp dài, ẩn chứa một tia điên cuồng.
Giống như một con dã thú, bị giam cầm trong vẻ ngoài văn nhã hiền hòa, giam cầm ở bên trong thân thể Lăng Nhiễm.
Mà Mật Mật ở ngoài cửa không hề phát giác ra tình cảnh của mình, cô kéo Khúc Linh đi một mạch xuyên qua hẻm nhỏ nhà mình, ra tới ngoài cổng.
Sau khi ra khỏi cổng, Khúc Linh không đi nữa, cô ấy trở tay kéo Mật Mật lại, có chút thở hổn hển hỏi:
“Mật Mật, sao cậu lại chạy nhanh như vậy? Chồng cậu lại không phải hồng thủy mãnh thú gì.”
“Anh ấy a, còn đáng sợ hơn cả hồng thủy mãnh thú.”
Mật Mật thuận miệng đáp, cô xoay người lại, nhìn Khúc Linh hỏi:
“Cậu tìm mình có chuyện gì à?”
Khúc Linh vừa nghe thấy lời Mật Mật nói, trong lòng vốn còn đang nghi hoặc chồng của Mật Mật thoạt nhìn là một người đàn ông “ưu tú” như vậy, sao lại đáng sợ, lập tức đã bị lời Mật Mật nói dời đi lực chú ý, Khúc Linh có hơi hưng phấn nói với Mật Mật:
“Mật, cậu biết ai tìm cậu không? Cảnh thiếu gia.”
“Cậu ta?”
Vừa nghe tên người này, Mật Mật sững sờ, vẻ mặt cô có hơi mất tự nhiên nói: