Tòa đảo tiều vô danh này tọa lạc cách hoàng ly đảo 50 dặm về phía nam. Ba ngày sau từ phương tây có ba đạo độn quang bay tới đáp trên tiều thạch. Những người đến gồm hai nữ, một nam. Trên người mặc phục sức của đệ tử Chân Linh phái.
Ba người này Lục Bình không ngờ đều biết. Hồng y nữ tử chính là Hồ Lệ Lệ, ở trong giao dịch hội hướng Lục Bình trao đổi một lượng lớn cực phẩm thiết phù. Lục y nữ tử chính là nội môn đệ tử đã từng ở biệt viện phường thị cùng Lục Bình trao đổi pháp khí cấp thấp. Lúc ấy nàng còn là đệ tử cấp ba của Chân Linh phái. Mà tu vi thấp nhất, nhưng mặt mày hàm hậu, chính là nam tử ở trong giao dịch hội dùng huyền thiết giao hoán lang nha bổng pháp khí của Lục Bình.
Ba người này không ngờ lại cùng nhau tới, khiến Lục Bình vốn sử dụng an thân phù, cùng phong linh phù mai phục ở chỗ này suốt hai ngày qua ngược lại có chút kinh ngạc. Trong ba người lục y nữ tử hướng bốn phía nhìn quanh, hướng hồng y nữ tử nói:
- Lệ Lệ tỷ, xem ra sẽ không có sai lầm rồi chứ? Chúng ta đã ở trên biển quanh đây tìm suốt hai tháng rồi.
Hồ Lệ Lệ nghe vậy cười cười đáp:
- Xem ra không sai được. Trước đây ta đã bỏ ra suốt mấy tháng tra duyệt không ít ngọc giản, mới xác định được hải vực này đây.
Nam tử ở sau lưng thành thật nói:
- Hắc hắc, nếu đúng là động phủ của Thịch Đào tu sĩ thì hay quá rồi. Hơn trăm năm trước, ông ta trong số bắc hải tán tu là luyện đan sư có chút danh tiếng. Bên trong nhất định là có thể có Dung huyết đan.
Hồ Lệ Lệ lườm hắn một cái, bảo:
- Ngưu Đại Tráng, không được cứ nghĩ đến chuyện tốt. Hơn trăm năm qua đi, ai còn biết bên trong còn lại những thứ gì, không chừng đã bị người ta nhanh chân giành trước hết rồi.
Ngưu Đại Tràng cười hăng hắc không nói nữa. Lục y nữ tử tiếp lời:
- Đại Tráng ca, trước động phủ khả năng sẽ có trận pháp bảo hộ. Đợi một lát còn phải dùng pháp khí của Đại Tráng ca để phá trận.
Ngưu Đại Tráng vỗ ngực vang trời, nói:
- Không vấn đề gì. Ngươi cũng không phải là chưa từng nhìn thấy pháp khí của ta. Tuy nó là để cấp nhưng công kích lực tuyệt đối không dưới trung cấp pháp khí.
Nó chính là thứ ta phải dùng một khối huyền thiết để đổi lấy đấy.
Hồ Lệ Lệ nghe Ngưu Đại Tráng nhắc lại chuyện ở trên giao dịch hội cũng nói:
- Nói về vị Lục Bình đó ta vì lần thám hiểm này cũng ở giao dịch hội cùng với hắn trao đổi mấy chục lá cực phẩm phù lục. Người này tài chế phù rất cao. Bản thân của y cũng là cao thủ trong số đệ tử cấp ba. Nếu không phải là không biết căn biết gốc của hắn, mời hắn tham gia vào nhóm chúng ta cũng không phải là tệ.
Hồ Lệ Lệ nói tới đây, đột nhiên nghĩ gì đó, nói với lục y nữ tử:
- Trịnh Khiết, ngươi không phải là cũng có giao dịch với hắn hay sao?
Lục y nữ tử Trịnh Khiết biểu biểu môi, nói:
- Tên ấy đúng là một gã keo kiệt. Giao dịch cấp cho hắn pháp khí khiến cho hắn rất nhiều tiện nghi.
Hồ Lệ Lệ vừa đi vừa nhìn địa hình xung quanh, cười cười không nói gì. Nhưng đột nhiên nàng dừng lại, từ trong trữ vật đại lấy ra một địa đồ cũ rách rồi đối chiếu với hoàn cảnh xung quanh.
- Chính là chỗ này rồi. Mặt đông có đám loạn thạch, kỳ thực là một huyện tượng của một trận pháp. Phía sau trận pháp chính là động phủ của Thịnh Đào tu sĩ.
Hồ Lệ Lệ khẳng định:
- Đại Tráng, ngươi nên dùng pháp khí "Mãnh kích" vào đám đá ngâm này.
Ngưu Đại Tráng nghe lời đáp:
- Được thôi.
Rồi hắn từ trong tay lấy ra một cái khăn, chà vào nhau. Sau đó hắn lại từ trong trữ vật đại lấy ra cây lang nha bổng, múa may một cái hét lớn, nên mạnh vào trên khối đá ngầm. Khối đá ngầm nhanh chóng vỡ nát, tuy nhiên không có bất kỳ tiếng vang nào. Đám loạn thạch đột nhiên rung động, sau đó an tĩnh trở lại. Chẳng mấy chốc đá ngầm bị Ngưu Đại Tráng đập vỡ, lập lòe rồi phục hồi như cũ.
- Quả nhiên là loạn thạch trận. Trận pháp còn tốt, chứng minh là chưa có người vào. Chờ một lát mọi người nghe ta chỉ huy, chúng ta phá trận pháp này.
Hồ Lệ Lệ không ngờ lại đối với trận pháp có chút hiểu biết. Trịnh Khiết và Ngưu Đại Tráng nghe nói động phủ còn tốt, vô cùng hưng phấn. Hồ Lệ Lệ cẩn thận quan sát đám loạn thạch trước mắt. Đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai tay giương lên tám lá cực phẩm huyết phù bay về tám khối đá ngầm lớn nhỏ không đều, chỉ nghe tiếng ùng ùng ụng mây tiếng phát ra. Tám khối đá này vỡ vụn, đám loạn thạch hoảng động.
Hồ Lệ Lệ tử tế quan sát. Quả nhiên lại nhìn thấy bốn khối đá không hề đung đưa gì, liền giơ tay phát động bốn lá phù lục. Lần này đám loạn thạch không còn đung đưa nữa. Hồ Lệ Lệ thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Được rồi. Trận pháp không người chủ trì quả nhiên là thiếu đi biến hóa. Lại trải qua thời gian ít nhất là 100 năm, đã không có uy lực vốn có của nó. Hơn nữa uy lực thực tế trận pháp đã bị ta tạm thời khống chế. Chúng ta cần đem những đá còn lại đập nát đi là xong.
Ngưu Đại Tráng cùng Trịnh Khiết hoan hô một tiếng. Hai người cùng dùng pháp khí của mình cùng Hồ Lệ Lệ hướng loạn thạch đập tới. Ba người mất hết một canh giờ mới đem đám loạn thạch dọn sạch. Lúc này một tòa động phủ xuất hiện trước mặt ba người. Ba người vô cùng kích động, liên hướng của động phủ bước tới.
Chính vào lúc này nhị biến phát sinh. Một pháp khí hình châm không hề có thanh tức gì đột nhiên đâm về phía sau lưng Hồ Lệ Lệ. Chờ Hồ Lệ Lệ phát giác, chỉ kịp phát ra hai lá huyết phù, đem ngân châm ngăn trở một chút. Nhưng pháp khí hình châm vốn là vật chuyên khắc chế vòm phòng hộ do pháp thuật hình thành. Hồ Lệ Lệ cực lực tránh né, nhưng cuối cùng vẫn bị đâm đau nhói trên vai. Một dòng máu tươi phun ra, bả vai đã bị pháp khí đâm thủng. Trịnh Khiết và Nga Đại Tráng phản ứng trở lại, vừa kinh vừa sợ, vội vàng tế lên pháp khí, đem Hồ Lệ Lệ thủ hộ ở giữa. Trịnh Khiết quát, hỏi:
- Ai? Ra đi.
Chỉ nghe một trận cười đắc ý vang lên phía sau. Phía sau đám đá, ở một chỗ chợt có pháp lực dao động. Chẳng mấy chốc có mấy người thân mặc phục sức của Huyền Linh phái tu sĩ xuất hiện. Hiên nhiên, đây là nhóm người sử dụng pháp thuật ẩn thân, chỉ là pháp thuật dao động vừa rồi báo cho Lục Bình biết đây tuyệt không phải là ân thân thuật hay ẩn thân phù mà có thể là pháp khí chuyên môn dùng cho che giấu thân mình.
Ba người thấy đệ tử của Huyền Linh phái, sắc mặt tức thời biến đổi. Lúc này họ không kịp nhớ hỏi đối phương làm như thế nào mà phát hiện ra họ. Năm người thuộc Huyền Linh phải hiển nhiên là không muốn cho ba người họ có cơ hội để hỏi, năm món pháp khí dùng phương hướng bất đồng cùng đánh tới.
Hồ Lệ Lệ giản đơn xử lý thương thế của mình xong, miễn cưỡng khống chế một thanh phi kiếm cấp thấp cùng hai người còn lại chống đỡ sự tấn công của năm người kia. Vô luận là về tu vi hay là về nhân số, ba người thuộc Chân Linh phái đều rơi vào thế hạ phong. Huống chi Hồ Lệ Lệ còn bị thương.
Lục Bình nhìn tình huống trước mắt, đang suy nghĩ là có nên âm thầm trợ giúp một phen, để cho ba người thoát thân hay không. Vì dù sao mọi người đều là đồng môn đệ tử, còn có chút giao tình.
"Ừ, tốt nhất là xuất thủ". Đồng thời đem năm người thuộc Huyền Linh phái, làm trọng thương hai, ba tên gì đó tạo thành thế "lưỡng bại câu thương". Cứ như vậy thì mình mới có thể "Ngư ông đắc lợi".
Đang khi Lục Bình tìm kiếm cơ hội âm thầm xuất thủ thì trong trang đấu chợt xuất hiện biến hóa mới. Ba người Chân Linh phải biết nguy cơ ở ngay trước mắt, đều muốn liều mạng. Ngưu Đại Tráng càng bằng vào để cho bản thân thụ thương, đem Chu sư đệ có tu vi thấp nhất, đập cho miệng phun máu tươi. Hồ Lệ Lệ tâm tư nhạy bén, nhân lúc người của Huyền Linh phái bởi vì Chu sư đệ thụ thương, có chút hoảng loạn, liền giơ tay lên bắn ra ba lá phù lục, đập nhanh về phía Ân sư đệ.
Vóc người thấp nhỏ, Ân sư đệ vốn là vì Chu sư đệ thụ thương mà phân thần. Lúc này lại thấy ba lá phù lục hóa thành ba hỏa cầu hướng mình bay tới, phán đoán đây là cực phẩm huyết phù, cho nên lại càng hốt hoảng. Thật vất vả lắm mới dùng pháp khí đem ba hỏa cầu ngăn trở lại. Ân sư đệ còn chưa kịp lấy hơi, lại thấy một thanh phi kiếm tiếp đó bay tới. Một cánh tay của hắn lập tức rời khỏi thân thể.
Lúc này Trịnh Khiết phụ trách phòng thủ liên tiếp bị ba pháp khí của ba người Huyền Linh phải công kích miệng cũng đã ứa máu tươi, miễn lực chống đỡ. Mọi người thuộc Huyền Linh phải thấy bên mình chiếm hết ưu thế, không ngờ lại đột nhiên bị thương nặng hết hai, trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận, vội bỏ qua tâm thái mèo vờn chuột, điên cuồng tấn công. Ba người thuộc Chân Linh phái hết ngăn trên, đỡ dưới, đều bị trọng thương, rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Đang khi Lục Bình dự định xuất thủ cứu giúp, thì mặt biển truyền tới một loạt tiếng phì phì, làm cho lòng người ta rúng sợ. Cách đó không xa, trên mặt biển một cái đầu rắn dài chừng 10 trường to bằng thùng nước, đang ở trên biến từ từ dựng thẳng đứng lên.