Lê Chi bị ánh nhìn chăm chú của anh làm cho thất thần, nhưng rồi lại bị cái ngữ khí gợi đòn này của anh kéo hồn về.
Bởi vì hai người đang đứng thật sát nhau, kẻ cả đường vân nhỏ xíu trên da của Tống Ngạn Thành Lê Chi cũng nhìn thấy được, rồi tới cái cằm nhẵn nhụi sạch bóng, còn có cả mùi hương bạc hà từ nước cạo râu. Không khí cứ thế tĩnh lặng, cho tới khi chuông báo thức của Tống Ngạn Thành đột ngột vang lên. Anh lại đẩy bả vai Lê Chi vào tường lần nữa, lần này nặng hơn chút.
Lê Chi nhe răng cau mày kêu đau.
Tống Ngạn Thành khoanh tay trước ngực, nhướn cằm nhìn cô, nói: “Chưa nhớ kĩ phải không?”
Lê Chi không hiểu, “Hả?”
Tống Ngạn Thành cũng không ngại phiền, lặp lại, “Thứ gì mà định mệnh đã sắp đặt cho cô không thể có, vậy thì từ bỏ sớm đi”
Dứt lời liền ra khỏi nhà.
Lê Chi xoa xoa bả vai đau nhức, nghiêm túc lĩnh hội, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm, vai diễn này của cô, sao lại phải từ bỏ? Cuối cùng, cô đi đến kết luận ——
Tống Ngạn Thành không muốn thấy cô sống tốt.
——
Cô sống tốt hay không sống tốt, Tống Ngạn Thành cũng không quan tâm cho lắm. Trên đường tới tập đoàn, Quý Tả gọi tới, nói rằng anh trai của anh – Tống Duệ Nghiêu đã đi công tác về, hôm nay cũng sẽ tham gia họp Ban Giám đốc.
Hội nghị 8h rưỡi, Tống Ngạn Thành đến sớm trước 5 phút.
Trong hội trường, những người đến sớm đều là những nhân sự cấp trung không đáng kể, nhưng họ vẫn kính cẩn hô “Tống tổng”. Tống Ngạn Thành gật đầu, ngồi vào vị trí của mình.
Tống Duệ Nghiêu bước vào cùng thời điểm với một vài thành viên kì cựu của Ban Giám đốc, đám người kia thấy anh ta thì tiền hô hậu ủng, sung sướng bắt chuyện. Nghiễm nhiên, Tống Duệ Nghiêu đã thành tiêu điểm của cả hội trường. Mấy quản lí cấp trung đứng lên, thái độ cung kính trái ngược hẳn với lúc trước, nhao nhao lên, nhiệt tình rào đón, “Tống tổng”.
Loại thái độ tương phản, Tống Ngạn Thành thấy mãi rồi cũng quen. Anh vươn thẳng lưng, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, vẫn lạnh nhạt như thường.
Tống Duệ Nghiêu tiến lại gần, chống một tay lên thành ghế da, nở nụ cười trông có vẻ thân thiết tự nhiên vô cùng: “Chủ nhật đến thăm ông nội rồi hả? Tối hôm qua anh về, ông toàn nhắc đến chú không à. Ngạn Thành, chú đã hiểu chuyện lên rất nhiều, đã biết chia sẻ với người trong nhà rồi”
Tống Ngạn Thành cũng cười, “Em học anh cả thôi, là việc nên làm cả mà”
Tống Duệ Nghiêu vỗ vai anh, “Gắng làm việc cho tốt”
Trong lòng cả hai người đều rõ, đối phương không phải đèn đã cạn dầu, đóng cho trọn vẹn tiết mục anh em tình thâm, cũng không kéo chân nhau.
Vị trí chủ tịch vẫn để treo không quyết, nhưng tất cả đều chắc kèo rằng, sớm muộn cũng sẽ về tay Tống Duệ Nghiêu, nhưng khổ nỗi căn bệnh của ông Tống lại làm chậm tiến độ.
Hội nghị bắt đầu, các cơ quan lại báo cáo như thường lệ.
Các phần công trình, dự án, tài vụ, hành chính, tốn hơn nửa tiếng. Luật bất thành văn, là càng những thứ có cũng được mà không cũng chẳng sao, thì càng bị xếp sau. Mà cái cuối cùng, lại là Tống Ngạn Thành.
Ông Giám đốc chủ trì hội nghị hắng giọng một cái, rồi cúi đầu nhìn giờ. Không nói cũng đủ hiểu, ông ta đang nhắc nhở Tống Ngạn Thành, nói ngắn gọn, đừng làm mất thì giờ của mọi người.
Bầu không khí của hội trường đã bắt đầu thả lỏng, thậm chí cũng đã có những người chậm rãi khép lại bản tốc kí nội dung của mình. Ai cũng đều đã quen, Tống Ngạn Thành chỉ như một kẻ tàng hình.
Đã là một người không quan trọng, vậy thì cần gì phải coi trọng.
Một tay chống lên thành bàn, Tống Ngạn Thành hơi dùng sức đẩy ghế da ra chút ít, tay còn lại đè vào màn hình máy tính, gập mạnh màn hình xuống.
“Đùng”
Âm thanh đột ngột vang lên, đủ to để khiến tất cả mọi người cả kinh, mọi ánh mắt đều ngoan ngoãn ngưng lại trên người anh. Tống Ngạn Thành cũng rất bình tĩnh, cũng không ngước ánh mắt lên, chỉ đơn giản tóm gọn một câu: “Công việc hàng ngày, không có báo cáo.”
Mấy vị Giám đốc hiển nhiên là bất mãn với hành động vừa rồi của anh, nhưng lại không tiện tỏ thái độ. Tống Ngạn Thành trông vẫn không khác thường ngày, nhưng hình như lại có chút khang khác.
Sau khi tan họp, Tống Ngạn Thành chân trước vừa vào tới văn phòng, Tống Duệ Nghiêu đã theo gót vào ngay sau, cười cười: “Những năm qua, chú không phải đi công tác thì cũng là tăng ca, chưa từng tham gia cuộc họp thường niên của tập đoàn. Coi như nể mặt anh, năm nay chú nhớ đến nhé”
Nói là tăng ca đều chỉ là lời khách sáo. Ông cụ Tống chán ghét anh, vào những ngày diễn ra cuộc họp thường niên luôn nhồi thêm mấy nghiệp vụ tạm thời cho Tống Ngạn Thành, đồng thời cũng là lời nhắc nhở anh, phải biết chỗ đứng của mình.
Thư kí vừa khéo đi vào đưa một cốc cà phê nóng, Tống Ngạn Thành liền đưa tay làm tư thế nâng chén với Tống Duệ Nghiêu, cũng mỉm cười: “Anh cả khách sáo rồi”
Tống Duệ Nghiêu khẽ nâng cằm, thần thái cao ngạo: “Dù sao cũng là người một nhà, chiếu cố chú cũng là ứng với…”
Tống Ngạn Thành trực tiếp cắt ngang: “Năm nay tự khắc em sẽ đi, đây cũng là việc em nên làm mà”
Ánh mắt của anh không chứa một chút ẩn nhẫn nhượng bộ nào, thần sắc cứng cỏi và thong dong. Một chút vui vẻ của Tống Duệ Nghiêu tiêu biến hết, lúc rời khỏi phòng làm việc, rõ rành rành, không có nổi nửa phần khoái chí.
Sau đó, Quý Tả tiến lại, cân nhắc một chút, khuyên nhủ: “Tống tổng, thành thật mà nói, anh cũng không cần vì mấy chuyện cỏn con này mà chuốc phiền vào thân”
Tống Ngạn Thành thổi cà phê cho bớt nóng, nhấp một ngụm: “Chuyện sớm muộn thôi”
Cuối năm là thời điểm có rất nhiều tiệc xã giao phải dự. Nhưng Tống Ngạn Thành lại là kẻ khác loại, mỗi ngày đều đúng giờ thì tan sở. Về đến nhà, trong phòng đang vang lên mấy tiếng động lẻng kẻng loang choang không hề nhỏ, còn có thoang thoảng mùi cơm chín.
Giọng Lê Chi vang lên: “Chưa ăn cơm thì tự xới cơm ăn đi”
Tống Ngạn Thành đi tới cửa bếp, nhìn qua khói lửa mãnh liệt ở trong, tức giận đến độ nhíu chặt hàng lông mày, “Cô đang làm gì đây?”
“Nấu cơm”
“Tôi biết rõ” Tống Ngạn Thành hỏi: “Cô không quay phim?”
“Ngày mài vào đoàn” Lê Chi cười nịnh nọt, “Đừng khó chịu thế chứ, cùng nhau ăn đi, tôi thực sự không chén hết được chỗ này đâu”
Ba mặn hai chay một canh, Tống Ngạn Thành nhìn chỗ đồ ăn nóng hổi, hỏi: “Những thứ này cô mua đâu đấy?”
Nói thẳng ra là, căn phòng này chỉ là phòng theo mẫu, nửa hạt gạo cũng lần chẳng ra.
“Lên mạng mua, ship nội thành, hai tiếng là đồ được đưa tới rồi.” Lê Chi giơ điện thoại cho anh xem, “Chỗ các anh có một điểm giao hàng, đồ đạc sẽ được đưa lên trực tiếp. Tiện lợi như vậy mà anh không biết sao?”
Điện thoại của cô đung đưa trước mặt anh, Tống Ngạn Thành buộc phải nhìn lấy vài lần, thấy cả một giỏ hàng toàn mấy thứ đồ linh tinh, không khỏi bực bội.
Lê Chi sớm đã hoài nghi, “Vì sao anh không tự nấu cơm? Ăn đồ bên ngoài nhiều cũng không tốt. Đừng có lấy cớ đi xã giao, mỗi ngày anh đều đúng giờ về, so với chuông báo còn chuẩn hơn.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Để ý anh tới vậy luôn.
Quả nhiên là cô thầm mến anh, hơn nữa còn không nhẹ.
Tống Ngạn Thành nói: “Tôi không mua mấy thứ này.”
Lê Chi suy tư một chút, chợt ngẩng đầu, “Có phải là anh chưa mua đồ qua mạng bao giờ không?”
Tống Ngạn Thành đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào cô, “Có vấn đề gì sao?”
Lê Chi ngẩn người, cô chỉ là thuận miệng nói, ai ngờ trúng phóc.
Tống Ngạn Thành không thích ánh mắt như kiểu đang nhìn quái vật này của cô, lạnh giọng hỏi: “Không có trung tâm mua sắm, không có tiền hay sao mà tôi lại phải tốn thời gian đi mua mấy thứ đồ trên cái chỗ lộn xộn ấy?”
Trong phút chốc, Lê Chi đưa điện thoại qua, gần chạm đến mũi anh luôn, “Thích cái này không? Tôi mua cho nhé?”
Cái quái gì thế?
Tống Ngạn Thành dời ánh mắt xuống dưới, rốt cuộc cũng thấy rõ, là một máy chơi game.
Lê Chi nhìn anh, khóe miệng cong cong.
Tống Ngạn Thành cảnh giác: “Cười gì?”
Cô hấp háy ánh mắt, “Không có gì, vừa rồi mắt anh trông có hơi… lác.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi phì cười, rút điện thoại về, “Được rồi được rồi, tôi đùa chút thôi, mày rậm mắt to, cao to đẹp trai.”
Đầu óc Tống Ngạn Thành có chút không theo kịp tiết tấu nhanh nhảu này của cô.
Sau bữa cơm tối bình an vô sự, Tống Ngạn Thành vừa buông chén đũa xuống, Lê Chi chộp lấy, đứng dậy, “Anh vất vả rồi, để tôi lo cho.”
Tống Ngạn Thành dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cô.
Lê Chi lay động con mắt, cố ý tránh né.
Tống Ngạn Thành vừa định về phòng làm việc chạy máy chạy bộ để tiêu cơm, vừa vào cửa đã bị cái thùng các tông to bự trên bàn làm cho sững sờ. Gói hàng vẫn còn nguyên niêm phong, còn có cả đơn vận chuyển dán trên đó. Tống Ngạn Thành mở ra xem, sửng sốt.
“Cuối năm các shop đều sale, khá hời. Tôi thấy cái này sale khá nhiều, liền mua tặng anh á.” Thanh âm trầm tĩnh của Lê Chi vừa vặn vang lên.
Cô tựa người ở cửa phòng, ánh mắt dè dặt không thể che giấu.
Tống Ngạn Thành đóng lại hộp giấy, cũng không muốn diễn kịch với cô nữa, hỏi thẳng: “Cô muốn cầu tôi chuyện gì?”
Lê Chi cứng họng.
Tống Ngạn Thành cũng lười quan sát phản ứng của cô, “Nói.”
Lê Chi gãi gãi chóp mũi, tâm tính bất định nói: “Rõ đến vậy sao?”
Nào là nấu cơm nào là tiếp cận, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng Tống Ngạn Thành anh không phải kẻ ngốc. Anh không tiếp lời, chỉ đứng dựa vào bàn, cúi đầu nới lỏng khuy măng sét.
Đã thế này, thì không cần phải thêm bước đệm nữa rồi. Lê Chi nói: “Ngày mai tôi vào đoàn làm phim, sau đó có thể sẽ phải ở phim trường một thời gian, có thể lên đến mười ngày nửa tháng không ở Hải Thị. Anh có thể, có thể hay không…”
Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, Lê Chi liền như bị điểm huyệt, lập tức im lặng, đối mặt với anh một lúc, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng sợ sệt cúi thấp đầu.
Chỉ cần có thế, Tống Ngạn Thành đã nghĩ ra được.
Cô đang sợ là anh sẽ gọi cô tới khu nhà cũ để lại đóng giả người yêu, thăm ông nội. Cô không tới liền nhận thư cảnh cáo của luật sư.
Lê Chi bất an, bởi vì cô đã được tận mắt chứng kiến sự vô nhân đạo của người đàn ông này.
Tống Ngạn Thành chậm rãi tháo xong tay áo, lúc này mới ung dung cất tiếng, “Sợ cái gì?”
Lê Chi thật thà nói: “Sợ anh.”
Tống Ngạn Thành khẽ giật mình, câu nói “Chẳng phải là có khả năng được đóng phim sao, lấy tiền trả phí vi ước là được.” đã đến đầu lưỡi, nhưng lại như bị ma quỷ ám ảnh mà nuốt vào.
Tóm lại, sau trận nịnh nọt gian nan này, lê Chi cũng được tươi cười hớn hở rời đi. Trước khi đi, cô còn không quên nhắc nhở, chỉ vào cái hộp hàng, “Thứ kia thật sự không tồi, anh có thể thử xem, khá là giải trí.”
Người vừa ra khỏi cửa, phòng làm việc lại khôi phục lại sự yên tĩnh. Tống Ngạn Thành thở nhẹ một hơi. Anh liếc nhìn hộp bưu phẩm, trong lòng vô cùng khinh thường.
Máy chơi game?
Thứ đồ làm cho con người ta mê muội đánh mất ý chí này, không xứng để xuất hiện trong phòng làm việc của anh.
——
Lê Chi hôm nay vào đoàn, đã hẹn Mao Phi Du từ trước, năm rưỡi anh ta sẽ tới đây đón cô. Chưa đến năm giờ, Lê Chi đã dậy để vệ sinh cá nhân và trang điểm.
Cô gắng tránh gây ra tiếng động, dù sao thì ông tổ kia lúc rời giường cũng thái độ xấu không hề nhẹ. Khi đã chuẩn bị tương đối, Lê Chi nhìn gương, soi trái soi phải, rồi cho đồ trang điểm tùy thân vào trong túi xách. Cô làm quá chuyên chú, hơn nữa đầu óc vào sáng sớm vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cho nên khi giọng nói của Tống Ngạn Thành truyền tới từ phía sau lưng, cô giật thót, bẻ gãy luôn cây chì kẻ mày vừa mới mua.
Lê Chi nhìn rõ người rồi, mới cố gắng điều tiết trái tim đang đập mạnh của mình, “Trời ạ, anh điên à? Dậy sớm thế?”
Tống Ngạn Thành không lên tiếng, tóc mái mềm mại phủ xuống trán, làm cho anh thoạt nhìn hiền hòa hơn khá nhiều.
Không đúng.
Áo sơ mi anh mặc trên người từ hôm qua tới hôm nay vẫn chưa đổi.
Lê Chi dần dần nhận ra, Tống Ngạn Thành không phải dậy sớm, mà là cả đêm không ngủ.
“Anh?” Lê Chi hơi lo: “Cấp cứu nhé?”
Do thức cả đêm, hốc mắt Tống Ngạn Thành đã ửng đỏ, mơ hồ còn thấy được cả tia máu, trong miệng ngậm mấy lá bạc hà, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích, từ má trái sang má phải, sau đó nuốt xuống, yết hầu di chuyển lên xuống thật nhẹ.
Anh hỏi: “Cái máy chơi game kia, cô mua đâu thế?”
Lê Chi: “??”
Tống Ngạn Thành: “Qua màn hết rồi, phần thứ hai mua thế nào?”
Lê Chi nghe rõ rồi, cũng chấn kinh, “Vì vậy, anh chơi cả đêm, là để qua hết ải sao?”
Vẻ mặt Tống Ngạn Thành như đang viết mấy chữ to đùng “cô lại nói nhảm”, do thức đêm nên giọng hơi khàn khàn, “Loại người như cô chơi, có khi chơi 10 cái ‘suốt đêm’ cũng chẳng qua nổi ải đầu.”
Im lặng một lúc, Lê Chi nhịn không được, phá ra cười.
Cái con người này, ngây thơ như trẻ nhỏ vậy.
“Ừm, anh download phần mới về đi, xong thì đăng kí tài khoản, bảo mật cho tốt, rồi tái thiết mật mã. Sau đó cũng không cần thiết để tôi phải dạy đâu, anh lên mạng tra từ khóa là được” Lê Chi thao tác một loạt, như là nước chảy mây trôi, thật sự không có thời gian kể rõ ra với anh.
Tống Ngạn Thành cầm lấy điện thoại, cô nhấn chỗ nào, anh nhấn chỗ đó.
“Bắt buộc phải có thẻ tín dụng hả?”
“Ừ.”
“Đặt hàng ở đâu?”
“Đây đây.”
Lê Chi xoay người đổi giày, “Thôi không nói nữa, tôi đang vội lắm, nếu có còn chỗ nào anh không hiểu, nhắn tin cho tôi cũng được, tôi có trả lời được hay không thì phải xem duyên phận rồi.”
Nói xong cô đưa tay vặn nắm cửa, cổ tay bỗng nhiên bị xiết chặt, Tống Ngạn Thành níu cô lại: “Đứng lại.”
Tống Ngạn Thành nhìn cô, hỏi: “Lúc nào về?”
Khi anh nói xong lời này, có lẽ bởi vì hơi cảm thấy cự nự mất tự nhiên, khóe miệng cong xuống, hơi giật giật. Phản ứng vô thức kia làm cho cả người anh ôn hòa hơn rất nhiều. Mặt đối mặt một lát, nội tâm lc thậm chí dấy lên một cảm giác dị dị.
Tống Ngạn Thành sao nghe lời ghê vậy.
Cực kì giống với con chó anh nuôi kia.
Lê Chi mềm lòng, dù đang vội vàng muốn ra ngoài cũng tạm thời kìm hãm lại. Cô dùng hết kiên nhẫn, giọng không tự chủ là nhu hòa hơn, “Sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, được không nào?”
Tống Ngạn Thành nhìn kĩ ba giây, rồi mới buông tay để cô đi.
Nhưng chỉ có ba giây này, lại làm cho hai người nảy nở một loại ảo giác “Mình không nỡ buông cô ấy/anh ấy”.
Trong cửa.
Tống Ngạn Thành vò mái tóc mềm của mình, trong lòng tự hỏi một câu, “Điên rồi?”
Ngoài cửa.
Lê Chi bấm véo vào cánh tay mình, “Đúng là điên rồi.”