Thời gian một giây, lại một giây đi qua, xuyên thấu lòng bàn tay của Xích Nhĩ đa là dòng nhiệt lưu không ngừng truyền đến,hai má của nàng thoáng khôi phục huyết sắc, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh......
Thu hồi đại chưởng, hắn đứng dậy đi hướng ngoài động, chỉ chốc lát sau công phu hắn cũng đã mang một ôm củi khô trở về đặt ở bên cạnh Dạ Thủy Linh , chuẩn bị nhóm lửa.
Ngọn lửa hồng nháy mất đã sáng rực lên làm sơn động ấm áp hẳn., thỉnh thoảng phát ra tiếng vang phách lý cách cách , hơi ấm từ ngọn lửa đang hừng hực nhanh chóng lan tỏa khắp hang động lạnh lẽo.
Xích Nhĩ Đa đem y bào ướt đẫm của chính mình cởi ra, sau đó treo kề bên đống lửa , trên người chỉ còn một nội y đơn bạc, ôm lấy thân hình nàng vẫn có chút lạnh lẽo đến gần đống lửa một chút , tiếp tục chuyển vận chân khí sang nàng .
Cứ như vậy, thẳng đến khi hai người đều bởi vì nhiệt khí mà bức đến xuất mồ hôi , hắn mới thu hồi đại chưởng......
Hắn đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên y bào đã được trải sẵn trên nền đất, không để cho những viên sỏi nhỏ làm tổn thương da thịt non mịn của nàng.
Xích Nhĩ Đa một mình bước đến trước cửa động, Cực Phong dùng sườn mặt cọ cọ vào chân hắn, nhìn sắc trời bên ngoài , cũng không còn sáng lắm. Hôm nay ngoài ý muốn làm cho hắn hoàn toàn không lường trước được.
Xem ra trận đấu này, hắn đã thua......
Nếu như vậy xem ra, nàng nhất thời nửa khắc cũng tỉnh không được, đêm nay có khả năng phải qua đêm ở trong này .
Đúng lúc này, tiếng kêu vô cùng phấn chấn ra “Tê tê --” , kéo suy nghĩ của hắn về.
Cúi đầu vừa thấy, phát hiện không biết vào lúc nào bên chân đã xuất hiện chú thỏ bạch lông trắng như tuyết….
Đợi đã, nhìn kỹ, kia không phải con thỏ nhỏ hắn vừa rồi bắt đến cho nàng sao? Nó...... Không phải cùng nàng cùng nhau rơi vào trong nước sao? Sao lại xuất hiện ở trong này?
Một tay nắm lỗ tai con thỏ lên nhìn trong chốc lát, mạng nó thật đúng là lớn a!
Nó chỉ đang dùng đôi mắt to đen bình tĩnh nhìn hắn! Thoạt nhìn rất là vô tội.
Mang con thỏ nhỏ kia đi đến bên cạnh đống lửa, chỉ thấy thân thể nó run lên trên bộ lông còn ẩm ướt.
“Ngươi tiểu gia hỏa này hiện tại thì ngươi tốt lắm, Linh nhi vì ngươi rơi xuống hồ băng, đến bây giờ còn chưa thanh tỉnh, nhưng ngươi thật ra êm đẹp chạy trở về.” hắn nhìn con thỏ nhỏ bên chân nói.
Con thỏ nhỏ đáng yêu như là biết nó đã gây ra đại họa , bính bính nhảy đến bên cạnh gương mặt vẫn còn dang hôn mê của nàng, dùng nhiệt độ cơ thể của nó dụi vào cổ nàng như muốn giữ ấm cho nàng, như là hy vọng nàng mau chút thanh tỉnh.
“Coi như ngươi tự mình hiểu biết, bằng không tối nay đem ngươi thành thịt thỏ nướng để ăn.”Hắn mang vẻ mặt không tốt nói.
Xích Nhĩ Đa nhìn nàng, ánh mắt chuyển sang ôn nhu, đại chưởng đem áo choàng trên người nàng đắp lại cho nàng thật cẩn thận, thế này mới chú ý tới cả gương mặt nàng đỏ ửng mất tự nhiên.
Nhất định là bởi vì rơi vào hồ nước lạnh như băng kia, thân thể nàng chịu không nổi, nên nhanh chóng nghĩ biện pháp hạ sốt mới được.
Xích Nhĩ Đa đi đến bên cạnh Cực Phong , lấy ra một túi nước bằng da dê và con diều hâu đã chết cùng mũi tên, sau đó bước ra ngoài động hái vài lá cây.
Xé một góc y bào dưới thân Dạ Thủy Linh , dùng nước trong túi da dê thấm ướt, sau đó vắt nhẹ, sắp lại thành hình vuông đặt ở trên trán của nàng , làm cho nàng hạ sốt nhanh một chút .
Sau khi xử lý rất nhanh lông trên thân con diều hâu to lớn, dùng mũi tên nhọn làm cái giá bắt đầu nướng thịt diều hâu .
Trong lúc này, hắn thỉnh thoảng dùng đại chưởng sờ vào cổ của nàng, không ngừng thay nàng đổi khăn ướt, xác nhận nàng hạ sốt hay không .
Bận rộn một lúc lâu, qua nửa ngày mới nướng chín con diều hâu to, bên ngoài lớp da của nó đã biến thành một màu vàng óng ánh tươm mật, làm cho người ta chỉ là dùng xem liền nước miếng chảy ròng.
Hắn đem thịt diều hâu hương khí bốn phía đặt ở một bên trên phiến lá dã trải sẵn......