Chán Tu Luyện, Làm Lão Sư

Chương 32: Mượn đồ (1)



Nơi hư không miêu phiểu, chả biết là nơi nào, một lão già, một người đàn ông trung niên, một mỹ phụ nhân, một thằng bé mặc yếm đỏ đang ngồi quanh một bàn cờ. Người trung niên đánh cơ với mỹ phụ nhân, lão già thỳ đàn chửi nhau với đứa trẻ.

"Thứ tiểu ao đầu mất nết, ngươi nói ai là lão khọm, đồ vắt mũi chưa sạch, đồ hỗn trướng không biết trên dưới,...." - lão đầu chống gậy lưng hơi còng, mặt đỏ tía tai chỉ thằng nhóc mặc yếm mà mắng.

"Lão không là lão khọm thỳ còn ai vào đây, con mẹ nó lão đầu già còn mất nết, chính ta nhìn thấy ánh mắt lão liếc liếc ngực của tỷ tỷ kia lão còn dám chối..." - đứa trẻ đứng chống hông cũng cãi lại ầm ĩ với lão già, giọng nói thanh thanh dễ thương.

Mỹ phụ nhân đang đánh cờ thỳ cứ cười khúc khích, một tay như cố tình cứ che che lại bộ ngực đồ sộ, ép chúng biến dạng. Người trung niên thỳ day day thái dương đau đầu với một già một thờ kia.

Lúc này một bóng người xuất hiện, chính là Tử Phong. "Xem ra các ngươi cũng rảnh rỗi ha"

Bốn người kia như chả bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn. Lão đầu như thấy được đồng minh, nhanh chân chạy tới kéo tay trái Tử Phong.

"Tiểu tử ngươi tới đúng lúc, mau giúp ta mắng thằng nhóc chết tiệt kia, nó vu khống ta nhìn trộm ngực tiểu nha đầu kia, mẹ kiếp ta sống bao năm nay chưa bao giờ bị oan tức như hôm nay, ừ thỳ ngực nha đầu kia to đẹp thật...nhưng mà ta từng này tuổi còn chó gì ham muốn nữa mà nhìn, nếu muốn nhìn ta nhìn thẳng.... Không không phải ta không bao giờ thèm nhìn nhá." Lão đầu vừa nói vừa liếc cặp hung khí kia loé lên tia hèn mọn, xong lại gân cổ đỏ mặt lên cãi.

"Cục cứt chó, lão lại vừa nhìn còn gì, lão già mà không đứng đắn, lão khọm vô sỉ biến thái". Nhóc con cũng chạy đến kéo tay phải Tử Phong mà chửi.

Tử Phong thấy đầu mình to ra, tai hắn chịu tiếng la hét của hai kẻ này khiến nó ong ong lên chả nghe được gì nữa. Mỹ phụ nhân và trung niên nam tử lần này cùng bật cười vì thấy sắc mặt Tử Phong, thế mới biết nỗi khổ hai người bọn họ khi suốt ngày ở cạnh hai kẻ già trẻ này.

"Thôi được rồi, hai người các ngươi yên lặng chút đi, hôm nay ta đến không phải là để góp vui với các ngươi. Hôm nay ta đến để mượn đồ"

Mọi người đều im lặng chốc lát. Rồi thay nhau mở miệng

"Ý trời sập, Phong tử (kẻ điên) như ngươi hôm nay lại đến mượn đồ bọn ta cơ đấy" - lão đầu bát quái sỉa đểu một câu.

"Haha đến giờ ăn kẹo hồ lô rồi, ta đi mua kẹo hồ lô ăn đây" - đứa bé chạy vội đi như không biết gì.

"Phong tử ca, huynh muốn mượn gì, cả thân thể ta đều cho huynh hết" - mỹ phụ nhân nở nụ cười nũng nịu chạy đến bên Tử Phong, lắc lư hai đại hung khí khiến lão khọm đầu nuốt một ngụm nước miếng. Giọng nàng lanh lảnh, ngọt ngào như tiên âm tràn ra đầy mị hoặc.

"Ngươi... Lại định đến nơi đó sao" - duy nhất chỉ có trung niên nam tử ngưng trọng nhìn Tử Phong.

Mọi người như nghiêm túc hắn lên, nhìn chằm Tử Phong. Lão đầu cũng thôi vẻ háo sắc nhìn ngực phụ nhân quay sang nhìn hắn đôi mắt đen thâm sâu như tinh hà. Mỹ phụ nhân thu lại vẻ lẳng lơ quyến rũ, chằm chằm nhìn hắn toát lên vẻ lo lắng. Đứa trẻ chạy mất tiêu cũng ló đầu ra dưới gốc cây già lâu năm cạnh bàn cờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu "Lần này ta không đi, cho đồ đệ ta vào đó tôi luyện thôi, chắc cũng không có chuyện gì"

"Ngươi điên sao, nơi đó đến chúng ta còn không dám xông bừa, ngươi lại đi cho tên nhóc con Kim đan kỳ đi vào rèn luyện, ngươi muốn nó đi chịu chết à" - lão đầu thu vẻ nghiêm túc, tức giận nói. Mấy người kia như cũng thắc mắc nhìn hắn.

"Cũng chỉ là cho nó vào khu vực ngoài tìm kiếm ngũ hành căn nguyên mà thôi, cũng chả nguy hiểm gì đâu. Để cho nó đi vào, ít nhất mấy thứ kia còn không để ý. Nếu ta đích thân vào đó tìm kiếm thỳ mấy thứ kia mới tỉnh giấc lao ra kiếm chuyện. Vì thế ta mới đến đây mượn các ngươi ít đồ cho thằng nhóc kia an toàn chút ít."

"Hừm kể cả thế cũng quá nguy hiểm, nơi đó không thể dự đoán trước được, ta chả lo lắng gì cho thằng nhóc kia, nhưng nếu nó làm sao, ta lại sợ là ngươi lên cơn điên lao vào đó làm loạn lên, đến lúc đó bọn ta cũng bị kéo theo ý chứ" - lão già vẫn bĩu môi phản đối.

"Chính vì thế ta mới đến đây, các ngươi giúp ta cho nó mượn ít bảo bối, để nó an toàn hoàn thành nhiệm vụ, thỳ thế ta sẽ không phải vào đấy, sẽ không nổi điên, sẽ không làm loạn, ảnh hưởng cuộc sống an bình các ngươi, không phải sao"

Bốn kẻ nghe giọng điệu vô sỉ của hắn, cơ mặt co giật. Nếu thật sự ngươi muốn tốt cho bọn ta như thế sao không cho đồ đệ ngươi ở nhà luôn đi. Tên điên mặt dày, vô sỉ. Nhưng biết tính cách tên này điên rồ, đã quyết thỳ không thay đổi nên mấy người cũng chả khuyên can nữa.

Sau một hồi cò kè mặc cả, mấy người đều phải rút ra cho hắn một thứ.

Lão đầu nhịn đau, nuốt nước mắt, bẻ từ gậy chống ra một mảnh gỗ. Đừng coi thường mảnh gỗ này. Lão là người chưởng quản chữ Tử, là hiện thân cho tuổi già, cho héo mòn, cho cái chết, thứ gậy chống của lão là thân cây Tử Thụ, một mảnh gỗ có thể tránh khỏi một lần tử vong do thiên đạo sắp đặt, tương đương với một cái mạng. Nếu chết bên ở vạn giới thỳ sẽ tiến nhập luân hồi, chuyển giao kiếp khác. Nhưng chết ở Hồng Hoang thỳ là chết hẳn vĩnh viễn không siêu sinh, có mảnh gỗ này có thể tránh được một kiếp tại nơi đó, đây là bảo vật cực kỳ chân quý.

Thằng nhóc con thỳ cố ưỡn bụng rặn tè ra một cái chén. Đây là Sinh mệnh dịch tử đồng, thằng nhóc là chưởng quản chữ Sinh, là hiện thân của sinh mệnh, cho nảy mầm, cho hi vọng, tương lai. Một chén nước tiểu của nó có thể khiến người chỉ còn một tia hồn phách cũng có thể hồi phục lại như ban đầu. Cũng là một thủ đoạn giữ mạng.

Tiểu phụ nhân thỳ đong đưa ưỡn ẹo, rút từ trong ngực ra một mảnh lụa tím, vẫn còn mùi thơm hơi ấm, nhìn qua đã biết là cái yếm của nàng. Tử Phong , lão già ngay cả trung niên nghiêm túc nhìn thấy cái yếm cũng phản xạ tự nhiên mà liếc vào cặp hung khí kia như là muốn tìm hai điểm lồi lên bất thường vậy. Nhận thấy bị mất tập trung Tử Phong và trung niên ho khụ khụ mấy tiếng rồi chuyển ánh mắt, duy nhất còn lão đầu vẫn như thôi miên, miệt mài tìm kiếm quan sát. Mỹ phụ e thẹn đưa cái yếm cho Tử Phong, hắn cầm vào thấy chất vải mềm mượt còn hơi ấm thoang thoảng tý thỳ tuột tay làm rơi. Lão già đứng bên cạnh huých huých "đổi ta cái yếm, ta cho ngươi thêm 1, à 2 mảnh Tử thụ thế nào" - "Cút" khinh bỉ nhìn lão, hắn thu cái yếm lại cảm ơn mỹ phụ. Nàng là người chưởng quản Nhân duyên, nhân quả, ái, ố, hận thù, thất tình lục dục. Tính cách nàng cũng biến đổi thất thường như vậy, sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt. Tính cách khó hiểu của phụ nữ khởi nguồn từ đây. Chiếc yếm nàng đưa chỉ là biến hoá một chút, hình thái thật của nó là Hỗn độn phi phong, áo choàng này làm từ da bụng của Minh Hồn thú - loại thú quý hiếm cả vạn giới may ra có một con, đeo vào có thể ẩn giấu khí tức, đến những tồn tại đặc thù nếu không chú ý cũng không biết được, có thứ này tiểu Lâm chỉ cần cẩn thận một chút có lẽ sẽ không gặp phiền toái. Thủ đoạn ẩn giấu có một không hai này cũng là thủ đoạn bảo toàn mạng sống quan trọng.