Chán Tu Luyện, Làm Lão Sư

Chương 4



Vừa nói hắn vừa diễn tả hình ảnh cho tiểu Lâm xem, thằng nhóc nghe như mê như say với thứ kiến thức mởi mẻ này. Phải nói với lượng kiến thức 9 kiếp người của Tử Phong thỳ việc dạy dỗ kiến thức cơ bản tu luyện là điều quá bình thường.

Bảy ngày tiếp theo, Tử Phong đều ngồi giảng dạy tiểu Lâm về luyện khí. Đây là một bước cực kỳ quan trọng đối với nền tảng của thằng nhóc, nên Tử Phong rất nhiệt tình giảng dạy, sau đó cho thằng nhóc ngồi ngẫm nghĩ cảm nhận kết hợp với thực hành, nếu có chỗ không hiểu thỳ hắn sẽ giải đáp thắc mắc. Đến ngày thứ mười khi mà mọi thắc mắc được giải đáp, tiểu Lâm đã sẵn sàng tu luyện thỳ Tử Phong lỗi thằng bé đi đến một chỗ. Tiểu Lâm chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên một cái thỳ đã thấy đứng ở một vùng cao nguyên khô nóng, hắn cảm thấy sư phụ mình thật thần kì, càng thêm sùng bái ngưỡng mộ. Tử Phong mặc kệ thằng nhóc nghĩ gì, cốc đầu nó rồi chỉ về nơi một đám người hay nói đúng hơn là hai đội nhân mã đang đánh nhau.

Tiểu Lâm nhận ra trang phục của họ. Một bên với giáp bạc, mũ bạc đính thêm bông đỏ, tướng lĩnh thỳ thêm một tấm áo choàng đỏ - đó là quân đội của Vân Phong đế quốc. Một bên giáp vàng, mũ vàng đính bông lục, tướng lĩnh mặc áo choàng lục là quân đội của Dạ Hoang đế quốc.

“Học phải đi đôi với hành, hay quan sát tu luyện khí lợi hại thế nào” – Tử Phong nhẹ nhàng nói.

Tiểu Lâm nghe vậy thỳ chăm chú quan sát. Có thể thấy cuộc chiến chia ra làm các chiến trường riêng biệt. Chiến trường đông nhất là các binh sỹ bình thường, phàm nhân không tu luyện lao vào chém giết lăn lộn bừa bãi, chả có gì đặc biệt.

Tiếp theo là đến các Đoàn trưởng, Tiểu Lâm nhận ra, họ có sức mạnh khác biệt so với những binh sỹ thông thường, những chiêu thức của họ không tán loạn mà chính xác, hiểm hóc hơn rất ít thấy động tác thừa. Tiểu Lâm thấy một vị Đoàn trưởng bên Vân Phong đế quốc như quá mệt mỏi, hét lên một tiếng, hắn thấy vị đoàn trưởng này như hấp vào một ngụm khí to, cơ thể như căng lên, cả người đỏ rực như sốt cao sau đó cầm đao lao vào cuộc chiến. Bất ngờ là sức chiến đấu của vị Đoàn trưởng này như tăng lên gần gấp đôi, áp chế lại các Đoàn trưởng của Dạ Hoang, nhưng vừa thấy bị áp chế bên quân đội Dạ Hoang cũng có một người hét lên giống vậy rồi lao vào đánh với vị đoàn trưởng của Vân Phong. Cuộc chiến lại về thế cân bằng. “Hóa ra đây là luyện khí nhất trọng a – Nhất Binh - vô địch trong binh sỹ, nhưng như sư phụ nói nếu sử dựng hấp khí có nghĩa là chỉ duy trì trạng thái này trong nửa canh giờ, sau nửa canh giờ là vô lực nằm im cho người ta chém giết, xem ra vị đoàn trưởng này cũng hết sức rồi.”

Tiếp đến một khu vực ít người hơn, Tiểu Lâm thấy mấy vị tướng lĩnh mặc áo choàng xanh đỏ đang chiến đấu, có vẻ họ là Thống Lĩnh trong quân. Họ ít ra chiêu hơn, không hung bạo như mấy đoàn người ở dưới. Nhưng mà khí thế của họ, chiêu thức họ gây ra lại đáng sợ hơn. Có vị thống lĩnh chỉ dùng một chân đá một cái, cả tảng đá to đùng lao đến đối thủ, mà tên kia thỳ chỉ dùng một thanh kiếm chém nhẹ một cái khiến tảng đá phân hai. Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Lâm cảm thấy quả là thần kỳ, chỉ hời hợt dùng chiêu vậy mà uy lực đáng sợ như vậy, đây là Nhị Sỹ hay sao – nhị trọng thống lĩnh.

Ngước lên nhìn trên hai mỏm đá, là hai người đàn ông trung niên. Vừa nhìn tiểu Lâm cũng biết chắc đây là hai tướng quân của hai quân đoàn. Kẻ mặc binh phục Dạ Hoang quốc thỳ có một vết sẹo trên mặt, nhìn rất dữ tợn, hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn rất mưu mô. Trong khi bên kia, vị tướng của Vân Phong đế quốc nét mặt có vẻ căng thẳng lo âu. Đơn giản vì quân đoàn do hắn nhận được tin tức cứu trợ của quân đoàn phía bắc, cách mấy trăm dặm nên vội vã lên đường. Chỉ còn cách có 2 ngày đi đường, tưởng rằng có thể cứu nguy kịp thời thỳ lại bị Dạ Hoang quân đoàn chặn đánh, nơi này lại là nơi hiểm yếu gần với đại quân doanh của bên Dạ Hoang nên nếu để đối phương câu thời gian, thỳ sẽ không chỉ là bị một quân đoàn vây đánh mà sẽ là hai, ba cái.

Không suy nghĩ nhiều, nếu muốn thoát khốn thỳ phải đánh nhanh thắng nhanh rồi rút khỏi nẻm núi này. Hắn hét lên, khí thế bộc phát, cầm thanh đại đao cán dài lao thẳng tới đối phương. Không có chiêu thức phức tạp chỉ một chém quét tới.

“Haha, Tường Vân ngươi vội vàng đến vậy sao, chưa gì đã dùng đến dồn khí, Hừ tưởng ta sợ ngươi” – gã mặt sẹo cũng hét lên, nhấc lên đôi chùy vung tới.

Uỳnh… Vũ khí chạm vào nhau vang to một tiếng, đất dưới chân hai người nứt toạc ra, khói bụi mù mịt.

“Thật đáng sợ, lực đánh cũng phải mấy nghìn cân mới gây ra được uy thế như thế, đây là cấp bậc Tam Thống sao, quả là chênh lệch hơn hẳn”. Ngước nhìn về phía sư phụ, tiểu Lâm thấy Tử Phong đứng đó nhưng lại nhắm mắt dưỡng thần, hay có lẽ đang ngủ mất rồi, hắn cũng không dám làm phiền nữa. Hắn hiểu sự thần kỳ của sư phụ hắn, hai người đứng ngay tại mặt núi đối diện mà cả hai quân đoàn chả hai nhận ra sự hiện diện của họ, đây chắc chắn là do sự phụ, “Không biết sư phụ là cảnh giới gì nữa” – tiểu Lâm suy nghĩ một tý rồi tập trung theo dõi cuộc chiến, hắn biết đây là sư phụ muốn cho hắn hiểu rõ về cấp bậc luyện khí.

Luyện khí nhất trọng cũng chỉ tăng sức chiến đấu lên gần gấp hai, nhưng lại thiếu đi về mặt khí thế, có nghĩa luyện khí bậc một cũng chỉ tăng cường sức mạnh một chút, lại không có sự ổn định, vì hắn thấy mấy vị Đoàn trưởng chỉ có thể hùng hổ bạo phát một chút xong lại phải nghỉ mấy hơi mới có thể tiếp tục, càng đánh lâu sự mỏi mệt càng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Có nghĩa đây chỷ là cách dồn nén sức mạnh trong một thời gian ngắn mà thôi.

Luyện khí nhị trọng thỳ khác hơn, sức mạnh tăng gấp hai, sự ổn định kéo dài hơn, tăng cường khả năng quan sát, phản xạ, tốc độ và quan trọng là sự chính xác. Mỗi chiêu đánh ra đều là điểm yếu để gây sát thương hoặc để phá giải. Nhưng tiểu Lâm vẫn thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, như hắn cảm nhận có lẽ là sự sắc bén. Các chiêu mấy vị thống lĩnh kia đánh ra lại rất tốn sức, vì thế họ giao chiến nhìn như chậm rãi, nhưng lại hút hết sạch sức lực sau một đòn. Tốn quá nhiều sức lực để gây ra chiêu thức tuy có sát thương lớn nhưng lại không thế tạo quá nhiều khác biệt với đối thủ cùng cấp.

Luyện khí tam trọng thỳ khác hẳn, tiểu Lâm thấy hội tụ đủ các yếu tố trong các đòn đánh của họ, hơn nữa trên người họ còn tỏa ra khí thế gây ảnh hưởng đến đối thủ. Hắn thấy họ còn có thể truyền khí vào trong vũ khí của mình. Liên tục va chạm tốc độ cao, sức mạnh khủng khiếp như vậy nhưng vũ khí lại không hề biến dạng thỳ chứng tỏ thứ va chạm với nhau không phải là vũ khí nữa mà là khí của họ.

Tiểu Lâm ngộ ra được: luyện khí nhất trọng là dồn nén rồi phát ra trong một thời gian. Luyện khí nhị trọng lại là dồn nén nhưng lại lan tỏa ra toàn cơ thể để tăng cường các giác quan, cường độ cơ thể nhưng lại không thế khống chế tốt vì lượng khí có hạn nếu tăng cường giác quan thỳ lượng khí tăng cường tốc độ lại thiếu, nếu tăng cường tốc độ thỳ giác quan lại thiếu, vì thế cuộc chiến lại đòi hỏi kinh nghiệm và độ nhạy bén. Luyện khí tam trọng thỳ lại có thể tăng cường mọi mặt, bao bọc cả cơ thể và vũ khí, đến lúc này thỳ phải xem ai là người lượng khí mạnh hơn, dồi dào hơn, duy trỳ lâu hơn mà thôi.