Chap 31:
Một mình trên con phố đông đúc...nó đưa ánh nhìn với tất cả...nó phải xa hắn thật rồi...nó nghĩ suốt cuộc đời này..nó chỉ có 1 mình...đi 1 mình..mà ko có hắn...
Nó cứ đi.. từng bước chậm rãi...nó ko muốn về bên hắn..nó sẽ phải nói lời chia tay vs hắn ư?Ko..điều đó là điều nó ko làm đc...
Nó dằn lòng mình lại...nó muốn nói cho hắn biết rằng Tuấn là nguyên nhân..nhưng lúc đó nó phải nói..nó và Tuấn đã ân ái bên nhau...
Nó cảm thấy nhức đầu...nó muốn bên hắn...nhưng sao luôn ko đc..chỉ toàn có chướng ngại vật...nó phải cố..nhưng có lẽ lần này nó đã thất bại thật sự...
..
Bước vào nhà...điều nó thấy là hắn đang tái mặt vì lo cho nó...khi thấy nó..hắn nạt nó ngay..
"Em đi đâu?Sao anh gọi ko bắt máy hả?Em coi thường anh đến vậy à?"
"Em xin lỗi!Vì em bị mất...điện thoại.."-Nó lúng túng đáp.Nó ko dám nhìn mặt hắn..bởi nó sợ hắn sẽ đọc đc hết điều nó muốn giấu...
"Vậy em đi đâu giờ này mới về...?"-Hắn dò hỏi nó.
".."-Chịu đựng..dồn nén wá đủ...nó ko muốn người nó vấy bẩn bởi ai...nó ko muốn ai chạm vào người nó ngoài hắn...
Nó ghê sợ bàn tay...ghê sợ đôi môi Tuấn chạm vào nó...những điều đó khiên nó như là kẻ tội đồ...Nó ôm hắn...hôn hắn...như sự tẩy rữa...
Ko hiễu điều gì đang xảy ra..hắn đẩy nhẹ người nó ra,nhìn nó hắn biết chắc rằng có điều gì đó đang xảy ra...
"..Anh hãy chiều theo ý em...đừng hỏi gì cả?Được ko?"-Thừa hiểu hắn sẽ nói gì...nó ko muốn hắn hỏi..hôm nay..nó ko muốn điều gì là nghi vấn...cứ để mọi chuyện như vậy đi là tốt...
Nó tiếp tục hôn hắn..nó thật sự sợ..sẽ xa đôi tay này..xa ánh mắt này..xa cái gối ôm này..xa cái khuôn mặt này...ánh đèn mờ nhòa..nó làm hắn ko hiểu gì cả..hắn có cảm giác rất lạ..điều đó hắn ko thể giải thích..cứ như là..đây là đêm cuối cùng hắn bên nó...
..
Một buổi sáng đẹp...đẹp vs những ai đang hạnh phúc..còn nó..1 đám mây đen đang rình rập nó..vòng tay hắn vẫn ôm nó..nó vẫn đc hắn che chở..nhưng thời hạn đã hết..nó sắp nói lời "Tạm biệt" hắn rồi..
Ngồi dậy nhẹ nhàng...nó ko biết mình nên sao đây..hay..cứ nói thẳng ra...biết đâu mọi chuyện sẽ ko như nó nghĩ..nó gấp gáp lau đi những giọt nước mắt..lay hắn dậy..nó dồn dập hỏi hắn..
"Anh..Anh à..dậy đi?"
"Có gì thế..."-Hắn xoay người mắt vẫn nhắm lại
"Em có chuyện muốn hỏi..?"
"Gì nào?"-Mắt hắn híp lại..như bị mộng du vậy..
"Nếu 1 người con gái có người yêu..nhưng..."-Nó ấp úng.
"Nhưng...sao?"
"Nhưng đã ngủ cùng người khác...điều đó cô ấy ko muốn...vậy chàng trai kia tha thứ ko?Có ko anh?"-Nó hớt hải nhìn hắn.
"Tha...gì mà tha..hạng gái đó bỏ đi là vừa..dù muốn hay ko cũng vậy.."-Nói 1 lèo hắn bịt gối ngủ say...
Còn nó...như bị gì đó..nó nắm chặc chiếc gối...hắn ko tha thứ sao?Nó ko dám khóc to lên vì sợ hắn biết...nó cố ghìm mình lại..mắt nó sưng húp lên...nó ko thu xếp hành lí..hay gì cả...nó chỉ thay 1 bộ váy..cầm trên tay cây bút..nó ko biết nói gì..
Giải thích..ko..ko..nó sẽ ko để hắn biết...Nó nghĩ..nó nên ghi 1 câu thôi...Xa nhau nhưng ko có nghĩa ta sẽ ko gặp nhau..Đưa mắt nhìn ngôi nhà lần cuối..nó lê bước đi...bước đi càng ngày càng nhanh..nước mắt nó đọng lại..ko đc khóc...ko đc!!!!
..
Tỉnh dậy..hắn nhìn chung wanh căn phòng ko thấy nó đâu..hắn thấy lạ..gọi tên nó..nhưng vẫn ko thấy ai trả lời cả...hắn thấy 1 tờ giấy nó để lại..hắn sock khi đọc dòng chữ của nó..mọi chuyện là sao..mới đêm wa nó còn bên hắn..sao lúc này nó có thể dễ dàng nói:"Chúng ta chia tay nhau anh nhé..!"
Hắn tối sầm mặt lại..ngồi xuống ghế hắn cố nhớ mình đã nói gì sai sao?làm gì sai ư?Mỗi lần nghĩ..hắn càng thấy hắn ko làm gì cả..vậy tại sao?Ko lẽ tình yêu nó dành cho hắn chỉ vỏn vẹn có nhiêu đây..1 cuộc tình wa đường...
Nó ko phải hạng con gái như thế..hắn muốn tìm nó..để nó có thể giải thích tất cả chuyện này...nhưng điều đó ko mấy dễ dàng gì...hắn đập tay lên bàn...Căn nhà phút chốc chìm vào yên lặng..bầu ko khí lạnh dần khi ko có nó...
..
"Cô em giữ đúng lời ấy nhỉ?"
"..."
"Yên tâm đi...em theo tôi tôi..ko thiệt thòi đâu!"-Tuấn cười nhạt..tay kia nâng cằm..vút ve má nó...
"Đừng chạm vào người tôi!!!!!!!"-Nó hất bàn tay Tuấn ra..ánh mắt nó như lời miêt thị...nó khinh Tuấn..
Dư sức hiểu nó đang nghĩ gì..Tuấn tiếp tục cười...Tuấn nói nhỏ nhưng khiến nó phải tuân theo..
"Cô nên nhớ..tôi còn giữ cuốn hình đấy...ngoan mà nghe theo tôi đi!"-Tuấn nắm chặc tay nó..ép sát nó vào tường...nó hoảng loạng mất rồi...Tuấn bây giờ thật đáng sợ...