Chuông điện thoại không ngừng reo vang, Quan Thù không chỉ dùng chân chặn, mà dùng cả tay chắn, khiến Thẩm Yểu bị chôn chặt tại cửa, chẳng thể đóng cửa lại nổi.
Quan Thù lặp lại hỏi: “Không nghe à?”
Thẩm Yểu mới vừa uống thuốc cảm, đương buồn ngủ do tác dụng của thuốc, lại bị tiếng đập ngoài cửa đánh thức.
Sức lực của cậu khẳng định không bì được với Quan Thù, Thẩm Yểu dứt khoát từ bỏ chống cự, nâng mí mắt, đôi mắt có chút ướt át: “Cậu muốn tớ nghe sao?”
Môi Quan Thù mím thành đường thẳng tắp, không mảy may nhúc nhích nhìn chằm chằm Thẩm Yểu. Ánh mắt hắn tối tăm mơ hồ, khiến người khác không thể nắm bắt suy nghĩ chân thật trong nội tâm của hắn.
Thẩm Yểu không muốn tìm hiểu, trực tiếp nhận điện thoại, nhưng không mở loa ngoài, mà đặt di động vào bên tai.
Giọng nói cậu vẫn có chút khàn như trước, có điều do âm thanh vốn dĩ du dương, hiện giờ khẽ khàng nhỏ nhẹ nói chuyện qua điện thoại cũng không đến nỗi khó nghe: “Alo?”
Yến Tri Hành không hỏi cậu sao lại nhận điện chậm như thế, hành văn gãy gọn nói: “Bác sỹ sẽ đến nhà cậu.”
“Được.”
Thẩm Yểu không chối từ nữa. Yến Tri Hành hiếm khi mới điện thoại cho cậu, hẳn là sợ thức thuốc ức chế hình người cậu đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy đối với y mà nói cũng quá phiền toái.
Cậu nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Yến Tri Hành, lại cầm di động nhẹ nhàng hạ ánh mắt xuống, dịu dàng hỏi: “Còn chuyện gì nữa không ạ?”
Đại khái là đã lâu không thấy dáng vẻ kiểu cách ỡm ờ này của Thẩm Yểu, Yến Tri Hành chợt ngừng lại, lãnh đạm như trước nói: “Không có, cúp máy đây.”
“Vâng.” Thẩm Yểu rõ ràng đang đối thoại với Yến Tri Hành, lại cong mắt nhìn về phía Quan Thù, “Hẹn gặp lại, ngủ sớm chút đi nhé.”
Thời điểm cậu nói câu cuối cùng kia điện thoại đã sớm bị ngắt, Thẩm Yểu lại diễn xuất không chê vào đâu được.
Thẩm Yểu buông di động, lại che môi ho vài tiếng, ngón tay đặt bên miệng nhỏ gầy trắng ngần, từ đầu ngón tay cũng lộ ra cảm giác suy nhược. Cậu khẽ mím môi, hỏi: “Tớ nghe điện thoại theo đúng ý cậu rồi đó, cậu có thể đừng chặn cửa nữa không?”
Khớp ngón tay giữ ván cửa của Quan Thù trắng bệch, là hắn bảo Thẩm Yểu tiếp điện thoại, vì thế Thẩm Yểu rất ngoan ngoãn làm theo, hắn thì ngược lại bị dáng vẻ bình thản ung dung của cậu chọc giận.
Hắn nhìn chòng chọc vào vết bầm trên cổ Thẩm Yểu, ngón tay cắm sâu vào ván cửa, cào thành mấy đường lõm nông.
Quan Thù gằn từng chữ từ khớp hàm nghiến chặt: “Thẩm Yểu, cậu cố ý!”
“Không phải cậu bảo tớ nghe sao, hiện giờ sao lại giận dữ như vậy chứ?” Thẩm Yểu tự đặt mình vào vị trí hoàn toàn vô tội, lại chạm vào vết bầm nơi cổ, ý tại ngôn ngoại* nhẹ giọng nói: “Tớ còn chưa nổi giận với cậu mà?”
*Nguyên văn 意有所指 (Ý hữu sở chỉ): ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Cậu chính là cố ý, cố tình nhận điện thoại ngay trước mặt Quan Thù, vờ vịt làm ra bộ dạng đắm say cực hạn với Yến Tri Hành.
Quan Thù trưởng thành tại quân khu, dù hắn có ngỗ ngược thế nào, vẫn tồn tại đạo đức ngay thẳng khắc sâu tận xương tủy. Hắn sẽ không dễ dàng chen chân vào tình cảm của người khác, cũng không có khả năng nói những lời gièm pha Thẩm Yểu với Yến Tri Hành.
Quẩn quanh giữa thịnh nộ và bình tĩnh, Quan Thù hít sâu một hơi, hắn rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng cắt đứt hoàn toàn với Thẩm Yểu, đến đây chỉ là xem Thẩm Yểu có chết hay không. Dù sao nếu Thẩm Yểu thực sự có chuyện gì, hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Quan Thù buông tay, mặt lạnh tanh xoay người. Song mới vừa lui ra sau một bước, hắn lại dừng chân. Hắn hỏi: “Thẩm Yểu, sau khi tôi ký hiệu cậu vĩnh viễn thì cậu có cảm giác gì, có sướng hay không?”
Thẩm Yểu im lặng cúi đầu, tựa như đang cân nhắc, sau đó nâng mặt nở nụ cười nói: “Đã quên từ lâu rồi, chẳng lẽ cậu vẫn còn nhớ rõ ư?” Cậu quan tâm nói: “Xóa ký hiệu là quyết định của tôi, cậu không cần thấy áy náy đâu.”
Cảm xúc khó lòng nói rõ cuộn trào, Quan Thù siết chặt nắm tay, vô cớ nói: “Yến Tri Hành vẫn chưa ký hiệu vĩnh viễn cậu à?”
“Chưa.” Thẩm Yểu nhân cơ hội đóng cửa lại, âm thanh lọt ra qua khe cửa dần khép kín, “Nhưng sẽ sớm thôi.”
Quan Thù lạnh mặt đứng trước cửa một hồi, sau đó chợt quay đầu đi xuống tầng. Thời điểm xuống đến nơi liền thấy chiếc xe việt dã quen thuộc, còn có vẻ mặt lo lắng của sĩ quan phụ tá Vương.
Vừa nhìn là biết Lộ Đình Hâm bí mật tố cáo. Quan Thù quay đầu, nhìn về khu nhà trong bóng đêm.
Đây là lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng.
*
Đại viện quân khu canh gác nghiêm ngặt, ánh mắt lính gác đêm cũng sắc bén tựa diều hâu. Chiếc việt dã biển đỏ bật đèn sáng rực, vững vàng lái đến, biển số xe bắt mắt.
Lính gác đồn trú vẫn ngăn xe lại, sau khi liếc mắt xác nhận một cái mới hành lễ với sĩ quan phụ tá Vương ở ghế lái.
Quan Thù ngồi tại ghế lái phụ, mặt tỉnh bơ nhìn thẳng phía trước, thấy xe việt dã càng lúc càng đến gần tòa nhà chỉ huy phía trước.
Xe đỗ lại bên dưới, Quan Thù tự mình xuống xe, nhìn thấy sĩ quan phụ tá vẫn đi theo sau mình như cũ, giọng điệu hắn bình thản nói: “Chú Vương, không cần theo đâu, để tôi tự lên.”
“Vậy cậu lên một mình đi.” Sĩ quan phụ tá Vương dừng lại, bất đắc dĩ thở dài nói, “Cậu nói chuyện với cha cậu cẩn thận, đừng để náo loạn thêm nữa.”
Quan Thù “Vâng” một tiếng, nhưng vừa nhìn đã thấy là không nghe vào tai. Hắn đi vào trong thang máy, đưa tay ấn vào số tầng gần như cao nhất.
Cửa thang máy từng chút khép lại trong đáy mắt sĩ quan phụ tá Vương, Alpha cao lớn dựa lưng vào tường, sườn mặt bị ánh đèn chớp tắt chiếu thành bóng mờ sắc nét trên dung mạo trầm tĩnh.
Sĩ quan phụ tá Vương đã nhìn Quan Thù trưởng thành, từ lúc hắn bị đưa đến trường quân đội đến bây giờ cũng đã là bốn năm không gặp. Khi vừa gặp lại Quan Thù, ông cho rằng hắn đã trưởng thành rồi, nhưng hiện tại nhìn kỹ, ông lại cảm thấy Quan Thù vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn là cố chấp ngang bướng.
Quan Thù gõ cửa theo hình thức, âm thanh bên trong còn chưa truyền ra, hắn đã tự ý mở cửa.
Văn phòng của Quan Nham vô cùng giản dị, những đồ bên trong đều dùng rất lâu. Quan Thù vừa vào cửa, liền được nghênh đón bằng chiếc ống đựng bút.
Hắn có đủ thời gian phản ứng và né tránh, nhưng Quan Thù lại chẳng hề dời bước, ngay cả mắt cũng không nhắm.
Ống đựng bút không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng khẳng định không phải plastic, đập thẳng vào trán Quan Thù, phát ra tiếng vang chát chúa, sau đó rơi xuống mặt đất, tan tành vỡ nát.
Vết thương rách toạc trên trán không nhỏ. Quan Thù cảm giác được chất lỏng tuôn từ trên trán như dòng suối, cũng ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Hắn nâng tay bịt vết thương, vẫn đứng thẳng tắp như cũ, hơi nâng mắt nhìn về phía Quan Nham.
Quan Nham đứng sau bàn, sắc mặt bất biến nhìn hắn. Năm nay ông đã hơn năm mươi, nhưng ánh mắt chẳng chút mờ đục, ngược lại tràn ngập tinh thần.
Vừa rồi xuống tay ném Quan Thù tàn nhẫn như thế, cơn giận của Quan Nham lại chẳng giảm đi chút nào, ông mắng: “Đồ vô liêm sỉ! Mày lại đi tìm Thẩm Yểu phải không?”
“Tôi không tìm cậu ta.” Quan Thù che vết thương cúi đầu, ngữ khí không cảm xúc nói, “Chỉ là trùng hợp đụng phải tại yến tiệc thôi.”
“Trùng hợp đến mức mày tìm đến tận nhà người ta cơ à?” Quan Nham nhếch khóe miệng, bừng bừng thịnh nộ, “Mày thích Thẩm Yểu, nhưng Thẩm Yểu thì không, mày đừng có tiếp tục quấy rầy người ta nữa!”
Quan Thù nhăn mày, sửa đúng nói: “Tôi cũng không còn thích Thẩm Yểu nữa.”
Quan Nham ở địa vị cao đã lâu, cảm xúc của ông rất hiếm khi lên xuống gay gắt như vậy, lần này ông chỉ thẳng vào mũi Quan Thù mắng: “Năm đó mày làm cái gì đã quên rồi hay sao? Những chuyện khác ta đã nhắc đến chưa? Nhưng việc mày ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, thằng bé có tự nguyện không? Nó có vui mừng sao?! Còn hại người ta phải phẫu thuật, mày cho rằng Omega phải phẫu thuật sướng lắm à? Nếu chẳng phải thằng bé không muốn suy tính với mày, cho dù mày có là con ta, ta cũng phải tống mày vào tù ngồi một thời gian!”
“Thời điểm ta đồng ý cho mày trở về mày đã cam đoan thế nào? Mày nói sẽ không quấy rầy người ta nữa! Vậy hiện tại mày đang làm cái gì vậy?”
Ông nói một hồi, lại cầm gạt tàn thủy tinh bên cạnh người, nâng lên muốn ném tiếp.
“Quan Nham!”
Lương Úc Phân ăn vận đẹp đẽ trang nhã vội vàng chạy tới, bà chứng kiến một màn này, trực tiếp che trước người Quan Thù, giọng nói sắc nhọn: “Ông muốn ném chết con tôi sao?!”
Quan Nham cầm gạt tàn dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn là buông xuống, ông cầm tập giấy trên mặt bàn lên, quăng đến bên chân Quan Thù: “Tự mày chọn, muốn đi đâu thì đi, đừng ở lại kinh đô nữa.”
Quan Thù rũ mắt, mặt trên cùng chính là đơn thuyên chuyển đến Lưu Ưng, không nhặt lên.
Lương Úc Phân cũng thấy, bà nhìn Quan Nham nói: “Chỗ Lưu Ưng tỉ lệ tử vong cao như vậy, ông thật sự muốn tiểu Thù đi ư?”
“Còn nhiều chỗ khác để nó chọn nữa.” Quan Nham xoa mày, ngoại trừ thời điểm bốn năm trước đó, những lần khác khi ông đánh Quan Thù đều bị Lương Úc Phân ngăn cản, “Cho nó tự chọn, đến chỗ Lưu Ưng rèn luyện một chút cũng tốt.”
“Tôi chỉ có một đứa con trai, khó khăn lắm nó mới xóa bỏ ý tưởng đến Lưu Ưng, ông lại muốn cho nó đi à?” Lương Úc Phân căng thẳng kéo cánh tay Quan Thù, “Công tố viên không tốt sao?”
Quan Nham nhìn chằm chằm Quan Thù, lời ít ý nhiều nói: “Bà hỏi xem nó về đây mới an phận được hai tháng, hôm nay lại đi làm cái gì rồi.”
Trong lòng Lương Úc Phân căng thẳng, chớp mắt đoán ra Quan Thù đã làm điều gì. Bà cũng không tiếp tục che chở Quan Thù nữa, biến sắc nhìn hắn: “Con lại đi tìm Omega đó sao?”
Bà thậm chí nâng tay muốn tát Quan Thù một cái.
Quan Thù nghiêng mặt, nhặt bản khai trên sàn nhà lên. Vẻ mặt của hắn từ lúc vào cửa đến bây giờ chưa từng thay đổi, sau đó chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại!” Quan Nham gọi giật hắn lại.
Quan Thù dừng lại, ngữ khí bình tĩnh nói: “Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ không đi tìm cậu ta nữa, đi về rồi tôi sẽ xem bảng khai thuyên chuyển.”
Hắn không về nhà, mà ở lại phòng đơn trong kí túc xá tại đại viện. Phòng ký túc xá không lớn không nhỏ, là tập thể phân phối, Quan Thù là lần đầu tiên đến ở.
Trong phòng không có chút mùi người, quạnh quẽ vắng lặng. Quan Thù một mình ngồi trên sofa đơn, muốn tìm thuốc cùng bật lửa trong túi, song bởi đi quá vội mà không mang theo.
Cảnh vật chốn này quá xa lạ, Quan Thù mở cửa sổ hứng gió đêm, lại chỉ cảm thấy càng lúc càng bực dọc.
Quan Thù lạnh mặt, cuối cùng dứng dậy đi suốt đêm về nhà. Căn hộ hiện tại hắn ở là quà sinh nhật năm mười tám tuổi của hắn, cũng là nơi hắn thường xuyên trộm dẫn Thẩm Yểu tới năm đó, trang trí bên trong Quan Thù lười đổi, vẫn y nguyên như cũ.
Hắn lại ngồi xuống sofa, lật xem đơn thuyên chuyển trong tay, hết thảy đều đã được thu xếp thỏa đáng, chỉ cần hắn ký tên là có thể kết thúc.
Quan Thù nhìn chòng chọc vào hai chữ “Lưu Ưng”, mạch suy nghĩ có chút bay xa.
Đây là mục tiêu duy nhất từ nhỏ cho đến lớn của hắn, lại biến đổi tại thời điểm trung học, là bởi vì Thẩm Yểu.
Hắn đến biên giới một năm sẽ chẳng về được mấy lần, vậy Thẩm Yểu phải làm sao đây. Omega của hắn ngoan như vậy, dính người lại mong manh như thế, giả như hắn xảy ra chuyện bất trắc tại chốn biên thùy, Thẩm Yểu khẳng định sẽ khóc đến ngất xỉu, nếu cậu trở thành góa bụa thì phải làm sao?
Những kẻ thèm muốn cậu ấy nhiều như vậy, cậu ấy có thể tự bảo vệ bản thân được không. Quan Thù băn khoăn rất nhiều, nhưng hắn lại phát hiện những băn khoăn đó căn bản không có ý nghĩa.
Quan Thù trầm mặc ngồi, hắn lôi một chiếc di động cổ lỗ sĩ, nhưng giữ gìn rất tốt từ trong ngăn kéo ra.
Hắn mở di động, trong album có một đống video, đều là lấy từ camera giám sát lắp trên tường năm đó, Quan Thù mở một đoạn ra.
Trên sofa có chút chật hẹp, Omega bị Alpha trên người kéo một chân gác lên vai. Alpha vai rộng eo hẹp, trên da lưng màu lúa mạch tràn ngập vết cào.
Trên mặt Thẩm Yểu mang bịt mắt, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với gương mặt trắng ngần, toát ra tình sắc khó lòng miêu tả. Không rõ cậu đã khóc bao lâu, tại chính giữa bịt mắt đã hơi ẩm ướt, môi cũng vô thức khép mở.
Camera giám sát không có âm thanh, nhưng có thể từ động tác của Alpha mà nhìn ra được mãnh liệt đến mức nào.
Chênh lệch vóc dáng của bọn họ quá lớn, cũng có khả năng vì thời gian đã kéo quá dài, Omega căn bản không còn sức phản kháng, một chân khác vô lực buông rũ bên cạnh sofa.
Bắp chân nhỏ dài gầy yếu, lại bị đôi bàn tay to lớn tóm lấy lôi lên, toàn thân Thẩm Yểu liền chợt run rẩy.
Cằm Thẩm Yểu bị Quan Thù nâng lên, bờ môi cậu run rẩy, như đang gọi tên người nào đấy.
Bịt mắt của cậu rốt cuộc được người vén lên, chợt thấy ánh sáng khiến Thẩm Yểu vô thức nheo mắt lại, lông mi ướt át, thất thần ôm lấy Quan Thù ở trước mặt.
Có thể là nhờ động tác lấy lòng vô thức này, động tác của Alpha rốt cuộc dịu dàng hơn một chút, hắn cúi đầu hôn môi Thẩm Yểu.
Hô hấp của Quan Thù dần biến nặng, hắn lần tìm thuốc cùng bật lửa, cắn giữa môi châm.
Hút thuốc là sau này hắn mới học, hắn hít sâu một hơi mới phun ra.
Bởi vì Quan Thù chưa từng đề cập, cho nên Quan Nham chỉ biết hắn bất chấp nguyện vọng của Thẩm Yểu, cưỡng chế ký hiệu vĩnh viễn, mà không biết trong quá khứ bọn họ đã phát sinh điều gì.
Ở trong mắt bọn họ, tất cả đều là hắn có lỗi với Thẩm Yểu, Thẩm Yểu là Omega đáng thương hoàn toàn vô tội.
Thẩm Yểu nói cậu đã quên cảm giác bị ký hiệu vĩnh viễn là như thế nào, Quan Thù lại nhớ rõ, nhớ đến chân thực.
Hắn vĩnh viễn ghi nhớ cảm giác của một khắc kia, là hoàn toàn ký hiệu cùng chiếm hữu.
Một Alpha có thể ký hiệu vĩnh viễn vô số Omega, một Omega chỉ có thể bị một Alpha ký hiệu vĩnh viễn. Sau khi Omega bị ký hiệu còn có thể sản sinh sự lệ thuộc mãnh liệt với Alpha.
Rõ ràng là hắn ký hiệu Thẩm Yểu, nhưng người bị ký hiệu dường như lại là hắn, hắn mới là kẻ bị nó ảnh hưởng.
Tầm mắt Quan Thù dời xuống, dừng lại trên tờ đơn thuyên chuyển trên bàn.Tự dưng có nhiều người theo dõi thấy áp lực ngang =)))
Đang lười thối thây lại muốn chăm chỉ edit cho mọi người đọc =)))
Nhà làm phim độc lập sẽ được update một lèo hết part 2 luôn sau khi mình correct lại tên nhân vật và lấy dc file từ trên văn phòng về nha:)))