Sinh hoạt của Yến Tri Hành rất quy củ, sau khi thời gian rửa mặt cùng điểm tâm kết thúc, y sẽ luôn ngồi nghiêm chỉnh trong phòng sách đọc báo tài chính kinh tế.
Lật xem được một nửa, Trần Song gõ vang cửa phòng, cầm di động tiến vào, thấp giọng thông báo: “Là công tố Quan.”
Y với Quan Thù hoàn toàn không thân quen, việc công cần xử lý cũng đã xong xuôi, Quan Thù gọi điện thoại đến đây là chuyện cực kỳ vô lý.
Mặc dù như vậy, Yến Tri Hành vẫn không đổi sắc mặt tiếp nhận điện thoại, lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Yến Tri Hành nghe được âm thanh xoay bật lửa vọng đến. Y vẫn chưa quên vụ tranh chấp lần trước với Quan Thù, trước khi sự kiên nhẫn không nhiều lắm hoàn toàn cạn kiệt chuẩn bị ngắt điện thoại, Quan Thù rốt cuộc mở miệng.
“Ngài đang ở cùng với Thẩm Yểu à?” Giọng nói của hắn nhẹ bẫng, nghe được sự thờ ơ khác thường, “Cậu ta còn sống không?”
Vẻ mặt Yến Tri Hành không có bất cứ biến hóa gì, y buông tờ báo tài chính kinh tế trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vọng về phía cửa kính bên phải phòng sách, bên dưới bầu trời mây xanh biếc chính là vườn hoa nhỏ cảnh sắc lộng lẫy.
Y biết thói quen sinh hoạt của Thẩm Yểu. Sáng sớm mỗi ngày, Thẩm Yểu đều sẽ ngồi đọc sách trong vườn hoa.
Yến Tri Hành thu hồi tầm mắt, lần đầu tiên chạm mặt cùng Quan Thù do công việc, rõ ràng tất cả sự tình đều được xử lý cực kỳ thuận lợi, nhưng khi bọn họ trò chuyện với nhau lại như ẩn giấu gió bão, trời sinh bất hòa.
Y không có bất cứ ấn tượng tốt gì về Quan Thù, lại thêm một lần nghe được tên của Thẩm Yểu từ trong miệng Quan Thù, trước mắt bỗng chốc liền hiện ra hình ảnh buổi tiệc hôm đó.
Bộ dáng thảm hại của Thẩm Yểu, mái tóc lộn xộn, lồng ngực không ngừng phập phồng, còn cả vành mắt đỏ hoe. Trên chiếc cổ mong manh, dấu tay lưu lại thật sâu.
Thẩm Yểu ngày thường mồm mép sắc bén, không chịu chút thua thiệt trước mặt y, lại bị Quan Thù ức hiếp thành bộ dạng này.
Yết hầu của Yến Tri Hành lăn xuống, tâm trạng có chút khó chịu nhỏ nhoi kỳ lạ, sắc mặt lãnh đạm nói: “Chuyện này hình như không liên quan đến cậu.”
“Đương nhiên không liên quan đến tôi, suy cho cùng quan hệ giữa ngài với Thẩm Yểu thoạt nhìn cũng không phải quá tốt.” Quan Thù cười lạnh một tiếng, trong lời kế tiếp còn mang chút cảnh cáo khó hiểu, “Tôi gọi điện thoại đến chỉ là muốn xem có phải ngài đã mang cậu ta đi nuôi cá mập không. Cậu ta là kẻ tôi muốn tự tay quẳng xuống biển, ngài chớ có chen chân vào.”
Quan Thù nói xong mấy câu này, điện thoại cũng chỉ còn âm máy bận. Yến Tri Hành đi đến trước cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn. Thẩm Yểu vốn dĩ đang đọc sách đã bắt đầu thiếp đi, ngay cả một con chim hoàng yến đậu lên vai cũng chẳng hay.
Yến Tri Hành lặng lẽ đứng bên cửa sổ một hồi, xoay người mở cửa vào thang máy, đi về phía vườn hoa.
“Thế ư?” Thẩm Yểu cầm cafe bên cạnh lên, không chút hoang mang nhấp môi, thoải mái đùa bỡn nói, “Vậy phiền ngài thông báo một chút cho Quan Thù, nói với cậu ấy là tôi còn sống sung sướng lắm.”
Thẩm Yểu tin chắc Quan Thù không có khả năng nói chân tướng cho Yến Tri Hành, hắn sẽ không vạch trần quan hệ bí mật giữa hai bọn họ ra.
Cậu rất hiểu Quan Thù, Quan Thù làm như vậy thậm chí còn nằm trong dự kiến của cậu. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được giọng điệu của Quan Thù ở trong điện thoại.
Thẩm Yểu biết rõ bản thân mất liên lạc lâu như vậy, Quan Thù sớm hay muộn cũng sẽ có ngày không ngồi yên nổi. Cậu có rất nhiều phương pháp có thể liên hệ Quan Thù, nhưng cậu không làm, cậu cố tình vậy đấy.
Cậu đích xác muốn chia tay với Từ Ý Bạch, song cậu không cho phép Quan Thù thay mình mở miệng khai sạch mọi chuyện như thế. Giống như những lời Thẩm Yểu đã nói cùng Quan Thù, cậu rất ghét những thứ không kiểm soát được, bao gồm cả con người.
Nếu Quan Thù luôn miệng nói không muốn có vướng mắc gì với cậu, vậy thì cho hắn toại nguyện đi, để hắn trải nghiệm “Không chút liên quan” này rốt cuộc là cảm giác gì.
Chiếc cốc nâng lên lại được hạ xuống, phát ra tiếng vang lách cách. Thẩm Yểu đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi đến bên cạnh Yến Tri Hành, phía sau là cả một hành lang dài.
Trên mặt Thẩm Yểu không có một chút chột dạ, ánh mắt thoáng chút hoang mang nhìn về phía Yến Tri Hành hỏi: “Vậy ngài đến tìm tôi để làm gì, chỉ để nói chuyện này thôi sao?”
Y dính líu vào chuyện giữa Thẩm Yểu cùng Quan Thù, chỉ bởi vì Yến Tri Hành nhớ đến những lời Thẩm Yểu đã từng nói.
Thẩm Yểu nói Quan Thù rất hận cậu, hận đến mức muốn khiến cậu chết đi. Y đã đồng ý, giả sử Quan Thù tiếp tục gây phiền phức cho cậu, y sẽ bảo vệ cậu.
Nhưng với bộ dáng thoải mái sung sướng của Thẩm Yểu hiện tại, thoạt nhìn cũng không phải quá cần hỗ trợ. Nếu Thẩm Yểu không cần sự trợ giúp của y, Yến Tri Hành lại xoay người muốn rời đi.
“Đợi đã.” Thẩm Yểu lại tóm lấy cổ tay y, chỉ kéo một chút rồi cũng rất nhanh buông lỏng, mắt cậu cong lên khẽ cười, trêu chọc hỏi, “Chẳng lẽ ngài đang lo lắng cho tôi sao?”
Yến Tri Hành lặng thinh nhíu mày, mở miệng nói: “Dường như cậu rất......” Thích tự ảo tưởng.
“Không sao.” Thẩm Yểu rất không lễ phép cắt ngang lời của y, lông mi cậu vừa dài lại dày, thời điểm buông rủ ánh mắt lại càng thêm sâu sắc, “Quan Thù có thứ rất quan trọng ở chỗ tôi, cậu ta tạm thời sẽ không làm gì tôi đâu.”
Sau khi nói xong, cậu mới như chợt nhận ra nói lời xin lỗi với Yến Tri Hành: “Thật có lỗi, vừa rồi không cẩn thận ngắt lời ngài, ngài mốn nói gì vậy?”
Từng câu từng lời của Thẩm Yểu đều thành khẩn tha thiết, như thể hết thảy cũng không phải là cố ý. Yến Tri Hành đã nhìn ra mấy trò vặt không ảnh hưởng toàn cục này, con ngươi của y hiện sắc xanh thẳm dưới ánh mặt trời, cũng không có ý tức giận, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Kim đồng hồ đeo trên tay Yến Tri Hành đang di chuyển, y cúi đầu nhìn thoáng qua. Bởi vì xuống dưới một chuyến, lại tiêu tốn chút bên cạnh Thẩm Yểu, thời gian biểu của y đã xuất hiện chút lệch lạc.
Thời điểm y lại cất bước rời đi, Thẩm Yểu lại gọi y. Số lần cậu gọi tên Yến Tri Hành có thể đếm được trên đầu ngón tay: “Yến Tri Hành.”
Yến Tri Hành dừng bước chân, nâng mắt nhìn về phía cậu, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Thẩm Yểu nhìn y, khi khuôn mặt yêu kiều lặng lẽ nhìn người không hề mang theo sự công kích, cũng không mang cho sự cầu xin giả vờ kia. Cậu chỉ là rất bình tĩnh xác nhận: “Ngài sẽ bảo vệ tôi, phải không?”
Yến Tri Hành vẫn biết sự phòng bị của Thẩm Yểu đối với mình cưc kỳ nặng, nhưng từ sau lần ký hiệu trong mật thất, tường bao dựng đứng bên ngoài trái tim cậu dường như đã yếu thế đi một chút.
Lần này y nhìn không thấu, Thẩm Yểu là thật sự buông bỏ phòng bị, hay lại có tâm tư xấu xa gì.
Yến Tri Hành nhìn cậu, không mặn không nhạt nói: “Đúng.”
*
Vào bữa cơm chiều, là lần đầu tiên sau khi chuyển đến Yến gia Thẩm Yểu mới cùng Yến Tri Hành ngồi chung một bàn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người khác ngoại trừ người hầu.
Yến Viện ngồi trước bàn ăn, mặc sườn xám màu trăng non. Bà nhìn thấy Thẩm Yểu, đưa chiếc túi lớn cầm trong tay cho người hầu bên cạnh, cười nói: “Yểu Yểu, lẽ ra ta phải đến gặp cháu sớm, chỉ là gần đây bề bộn nhiều việc, nên đã mua cho cháu chiếc vòng tay ngọc này.”
Thẩm Yểu không biết Yến Tri Hành đã giới thiệu mình với Yến Viện như thế nào, vẫn rất ngoan ngoãn cười cười nói: “Không sao đâu dì, cháu chỉ là tùy tiện ở lại vài ngày thôi.”
Cũng giống bữa cơm lần trước, đại bộ phận không khí trên bàn ăn đều do Yến Viện điều tiết. Dùng bữa xong, biết được Thẩm Yểu mấy ngày nay cũng chỉ ở trong phòng, còn oán trách nói: “Hôm nay chẳng phải con có việc cần ra ngoài sao, dẫn cả Yểu Yểu cùng đi đi.”
Thẩm Yểu theo bản năng nhìn Yến Tri Hành trước, y không gật đầu, cũng không lắc đầu, chính là ý chấp thuận rồi.
Cậu cúi đầu đưa mắt nhìn quần áo trên người, không phải quần áo ở nhà, nhưng chỉ là áo phông trắng quần đen đơn giản, chất vải vô cùng mềm mại.
Thẩm Yểu đứng dậy, cân nhắc chu đáo hỏi han: “Tôi có cần đi thay quần áo không?”
“Không cần.” Yến Tri Hành liếc mắt một cái nói, “Không phải nơi quan trọng gì.”
Thẩm Yểu ngồi trên xe cũng không hỏi phải đi đâu, mãi cho đến khi nhìn thấy kiến trúc chói mắt trong bóng tối kia, đèn đuốc sặc sỡ nhấp nháy, đứng sừng sững ở vị trí trung tâm nhất. Chỉ cần nhìn, cũng làm cho người ta cảm giác được mùi vị tiền tài đập thẳng vào mặt.
Nơi này là sòng bạc lớn nhất nước A, trên bảng hiệu đề tên của Yến gia.
Thẩm Yểu đi theo phía sau Yến Tri Hành, bọn họ đi qua thông đạo đặc biệt, được xây bằng thủy tinh một chiều đặc chế.
Cậu dừng chân nhìn vọng ra ngoài, đèn đuốc bên trong lộng lẫy, chiếu sáng lên mỗi con bạc đang vây quanh bàn chơi bài, tựa một thế giới cực lạc điên cuồng, dụ dỗ người mơ màng trong cơn say.
Bài bạc kích thích thần kinh con người, người bình tĩnh đến đâu sa chân xuống đầm lầy này cũng sẽ dễ dàng bị đồng hóa. Có người phấn khích cười điên cuồng, vơ lấy chip bạc trên bàn, tung hết lên trời, có người thua sạch tiền bạc trên thân, hồn bay phách lạc ngồi đờ trên ghế.
Yến Tri Hành nhận thấy người phía sau không bước theo kịp, y dừng chân, xoay người ——
Một lớp thủy tinh mỏng manh, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, cũng chia cắt hình ảnh rõ ràng.
Bên ngoài ngập tràn tiền tài dục vọng, không tiếng động cũng có thể cảm giác được sự bức bối, sa hoa đồi trụy của thế giới hoan lạc.
Tay Thẩm Yểu dán lên mặt kính, không có bất cứ độ ấm gì. Ánh đèn trôi xa trong mắt cậu, không có một tia cảm xúc, không khinh thường cũng chẳng có hiếu kỳ. Thẩm Yểu như đứng trên cao vọng xuống, đối với cậu mà nói, đây chỉ là một màn biểu diễn muôn màu muôn vẻ mà thôi.
Về điểm này, cậu cùng Yến Tri Hành cực kỳ giống nhau.
Yến Tri Hành chưa bao giờ chờ một người lâu đến thế, mãi cho đến khi Thẩm Yểu quay sang. Y như thể chưa phát sinh điều gì, tiếp tục dẫn đường phía trước.
Bọn họ cùng nhau vào thang máy lên tầng cao nhất, bên trong chỉ có một phòng. Vệ sỹ của Yến Tri Hành đẩy cửa vào trước, bên cạnh bàn Poker bên trong, ngoài người chia bài đang ngồi chờ, còn có ba người nữa.
Ngồi ở vị trí chính diện là một người mũi khoằm, làn da trắng thuộc loại nhợt nhạt lộ vẻ không khỏe mạnh, rõ ràng nhếch khóe môi cười, lại vẫn không khiến người khác cảm thấy thoải mái.
“Yến, đã lâu không gặp rồi.” Borris chào hỏi, nhìn đến Omega phía sau Yến Tri Hành, ý cười càng sâu, có chút lẳng lơ huýt gió về phía Thẩm Yểu, “Không giới thiệu chút sao, Omega phương Đông xinh đẹp của ngài đó?”
Yến Tri Hành che nửa thân mình Thẩm Yểu lại, giới thiệu thay cho cậu, thấp giọng nói: “Apricot.”
Nghĩa là hoa hạnh.
Gọi là gì đối với Thẩm Yểu cũng không quan trọng, dẫu cho bản thân cũng không có tên tiếng nước ngoài. Sắc mặt Thẩm Yểu bất biết, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp thỏa đáng. Thời điểm Yến Tri Hành giới thiệu ba người kia cho cậu, cậu vừa lễ phép đáp lại, vừa lạnh tanh quan sát hai người còn lại.
Một người bộ dáng nhã nhặn mang kính mắt gọng vàng, thoạt nhìn rất dễ chung sống, khi cười lên lại giống như con cáo già khôn khéo. Người còn lại cũng là người Hoa, thái độ lãnh đạm, song lúc nói chuyện với Thẩm Yểu thì lại dùng tiếng Trung.
Trên mặt bàn bày một chồng chip bạc thật cao, giá trị không nhỏ. Borris cầm một cái lên tay thưởng thức, gõ từng nhịp trên mặt bàn.
“Yến, mỗi lần chơi bài cùng ngài, ngài luôn yêu cầu người chia là nam Beta bình thường, kể ra cũng giảm đi rất nhiều lạc thú đấy.” Borris tiếc rẻ lắc lắc đầu, như đang nói chuyện phiếm nhàn tản, “Vốn tưởng rằng ngài không thích Omega chứ, hóa ra chỉ là những người đó chưa đủ diễm lệ.”
Hắn bất chợt ngẩng đầu lên, tầm mắt trực tiếp lướt qua Thẩm Yểu, ý tứ sâu xa nói: “Omega vừa quá mong manh lại khó dỗ dành, ngài dẫn người ta đến đây cũng đâu thể chỉ để đứng nhìn, chi bằng để cậu ấy chơi thay ngài, ngài thấy sao?”
Ám chỉ của Borris rõ ràng đến mức không khí thình lình im bặt, hai người còn lại đều không có phát biểu ý kiến, ngầm thừa nhận hành vi này.
Yến Tri Hành rũ mắt, vẻ mặt không có một tia dao động, khiến người nhìn không thấu cảm xúc, tựa núi băng trôi trên mặt biển. Tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của y, y lại bình thản hỏi ý kiến Thẩm Yểu: “Muốn chơi chứ?”
Thẩm Yểu chưa từng tham gia loại trò chơi này. Đánh bạc, trên cơ sở nắm rõ quy luật, xem như một ván cờ tâm lý. Không chỉ có xem bài trong tay mình, mà còn cả phản ứng của đối thủ.
Bình thường cậu không tham gia, là bởi vì những người khác đều xem nó như một trò chơi của may rủi, còn với Thẩm Yểu, thứ này quá nhàm chán. Có điều tất cả những người bên bàn đều ôm toan tính nham hiểm trong lòng, giả như chiến thắng, sẽ là một chuyện vô cùng thú vị.
Cũng là bởi vì quá khó thắng, Thẩm Yểu không dám chắc chắn một trăm phần, việc Yến Tri Hành cho cậu tham gia, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu.
Cậu nguyên bản yên lặng làm một bình hoa, cũng đã có thể phát giác sóng ngầm bên dưới ván bài này. Thẩm Yểu có thể nhận ra, tiền đặt cược của ván bài hẳn không đơn giản là tiền, cho nên ngoại trừ Yến Tri Hành, những động tác nhỏ của ba người còn lại trong lúc vô tình đều để lộ sự căng thẳng của họ.
Thời điểm nghiêm trọng thế này, Yến Tri Hành thế mà lại hỏi cậu có muốn chơi không.
Thẩm Yểu kiễng chân, nói ở bên tai Yến Tri Hành:
“Tôi rất muốn chơi.”
“Nhưng nhắc nhở ngài một chút, vận may của tôi vẫn luôn rất tệ đấy.”