Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 46



46.

Trận ẩu đả

Bên ngoài thái dương đã lên đến đỉnh, Thẩm Yểu vẫn chậm chạp chưa tỉnh. Cậu mệt đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, dáng ngủ lặng yên lại xinh đẹp, mí mắt sưng đỏ lại lộ ra chút đáng thương.

Từ Ý Bạch dùng tay kê đầu cho cậu, ôm siết cậu vào lòng. Anh căn bản không hề ngủ, trong đôi mắt đen nhánh lại chẳng hề có chút mỏi mệt

Sàn nhà đã được dọn sạch sẽ, những thứ anh hất rơi tối qua, gồm cả mảnh vỡ đèn bàn đã được Từ Ý Bạch nhặt lên hết. Anh lặng lẽ cúi đầu, khẽ chạm trán một chút. Sau khi xác nhận Thẩm Yểu không phát sốt, anh lại điều chỉnh tư thế, ôm Thẩm Yểu lên trên.

Như vậy, anh vừa vặn có thể vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Yểu.

Anh có thể ngửi được hương hoa hạnh quẩn quanh trên thân Thẩm Yểu, còn có thể cảm nhận được ký hiệu tạm thời mình lưu lại trên người cậu.

Cắn thật sự sâu, hẳn là có thể lưu lại một khoảng thời gian rất dài. Nhưng thế này chưa đủ, sao có thể đủ cho được.

Ký hiệu tạm thời không thể giữ chân Thẩm Yểu, chỉ có ký hiệu vĩnh viễn mới làm được.

Chỉ cần anh ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, khi cậu ngửi thấy pheromone của Alpha khác sẽ liền kháng cự. Cậu là con bướm tự do xinh đẹp, trên cánh bị mang xiềng xích.

Cậu chỉ có thể đậu trên hoa chuông xanh, rơi vào trong lòng bàn tay anh.

Cánh tay Từ Ý Bạch vô thức siết lại, nghe được tiếng rên không quá thoải mái của Thẩm Yểu. Anh lại chẳng buông ra, rũ mắt nhìn chòng chọc vào tuyến thể của Thẩm Yểu, như thể sắp dùng ánh mắt xuyên thủng.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Yểu, sống lưng còm cõi, không có bao nhiêu thịt, so với cân nặng vũ công cần kiểm soát còn gầy yếu hơn rất nhiều.

Không biết lại qua bao lâu, người trong lòng Từ Ý Bạch khẽ khàng động đậy, chậm rãi mở mắt.

Từ Ý Bạch rốt cuộc buông lỏng cái ôm, chí ít lưu lại cho Thẩm Yểu một khe hở đủ để hô hấp. Anh hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Thẩm Yểu mới vừa tỉnh ngủ cau mày, bờ môi môi khẽ động. Thẩm Yểu còn chưa kịp cất lời, Từ Ý Bạch đã đứng dậy đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, anh cầm một cốc nước ấm đến. Từ Ý Bạch tránh khỏi bàn tay vươn ra nhận của Thẩm Yểu, anh ngồi xuống bên giường, đưa tay đút từng ngụm cho Thẩm Yểu.

Anh rất thích cảm giác được chăm sóc cho Thẩm Yểu, động tác không nhanh không chậm. Cho uống một lúc, lại tạm dừng động tác, nhìn yết hầu Thẩm Yểu lăn xuống, mới tiếp tục cho uống.

Thẩm Yểu cảm thấy cổ họng khô khan của mình rốt cuộc cũng khá hơn một chút, cậu quay đầu nhìn nhìn tứ phía. Tìm không thấy thứ mình cần, cậu mới xòe tay về phía Từ Ý Bạch: “Từ Ý Bạch, di động của em đâu?”

Giọng điệu tự nhiên chậm rãi, không hề giận dữ, tựa như kí ức đêm qua chẳng hề tồn tại.

“Cần di động làm gì?” Từ Ý Bạch uống nốt chỗ nước trong cốc, lẳng lặng vuốt ve thân cốc, mới mở miệng hỏi, “Nếu là buồn chán muốn nghịch chơi, thì anh có thể đưa máy của anh cho em.”

Trong di động  của Thẩm Yểu không có nhiều thứ lắm, cậu có thói quen dọn dẹp theo kỳ hạn. Từ Ý Bạch tính toán tìm kiếm dấu vết của Yến Tri Hành nhưng lại không thấy, anh chỉ có thể tìm được vài câu trao đổi giữa Thẩm Yểu cùng Trần Song.

Anh cũng không tìm thấy sự tồn tại của Quan Thù. Rõ ràng chẳng có chứng cứ gì, sự ngờ vực vô căn cứ của Từ Ý Bạch lại càng nặng thêm.

Bởi anh cũng chẳng tìm được dấu vết của bản thân, hơn mấy nghìn tin nhắn của quá khứ, chỉ có một mình anh giữ gìn, Thẩm Yểu thì đã xóa sạch chẳng còn lại chút gì.

Đối với Thẩm Yểu mà nói, cái gì cũng có thể xóa bỏ, chứ đừng nói đến bản ghi tán gẫu với Alpha khác.

Từ Ý Bạch suýt nữa muốn lục tìm từng danh thiếp trong danh bạ, gọi đến tra hỏi từng người, cuối cùng cũng kiềm nén được cơn kích động lại.

“Em phải xin phép.” Bàn tay đang xòe của Thẩm Yểu không hề khép lại, ánh mắt trong sáng, không có chút sợ hãi Từ Ý Bạch, “Hiện tại đã sắp đến chạng vạng rồi, suốt một ngày em không xuất hiện ở đoàn múa, giáo viên sẽ đến tìm em.”

Từ Ý Bạch nhìn kỹ vẻ mặt của cậu, cuối cùng trao trả di động vào tay Thẩm Yểu. Anh ôm chặt lấy Thẩm Yểu từ phía sau, ánh mắt lại không hề rời khỏi màn hình di động.

Thẩm Yểu làm hệt như lời đã nói, chỉ đơn giản báo một tiếng với Trác Nhiễm đang lo lắng cho cậu, thậm chí rất tự giác mà trả di động lại. Cậu dường như cực kỳ hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, hiểu rằng mình cần tuân theo ý muốn của Từ Ý Bạch.

“Anh cài định vị vào di động của em.”

Dung nhan Thẩm Yểu quyến rũ như thể dùng nét bút tinh xảo vẽ nên, nét bút gọn gàng lại lưu loát, con ngươi trong trẻo chẳng hề lẫn chút tạp chất.

Đến cuối cùng mới lại bổ sung thêm một câu: “Đúng không?”

Khoảng cách quá gần gũi, Từ Ý Bạch thấy được bóng hình bản thân trong đôi mắt Thẩm Yểu, yết hầu của anh lăn xuống, hoài nghi: “Quan Thù nói với em à? Có một khoảng thời gian em vẫn luôn ở cùng cậu ta.”

Thời điểm đó anh bị cách ly trong bệnh viện, chẳng biết điều gì, cũng chẳng thể ngăn cản được chi.

Từ Ý Bạch vô thức siết chặt nắm tay, mạch máu trên cổ gồ lên rõ ràng, anh không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Yểu hỏi:

“Có phải em cho rằng mình đơn phương chia tay anh là xong rồi đúng không?! Có phải em cho rằng anh sẽ không quấn quýt lấy em nữa, cho nên em mới ngủ với Quan Thù phải không?!”

“Em còn nói mình không thích cậu ta nữa, anh cảm thấy em chính là xem anh như kẻ thay thế của cậu ta thì có?!”

Thẩm Yểu nghe thấy nhíu mày lại, vấn đề này hôm qua Từ Ý Bạch cũng đã từng hỏi, anh có hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng về mối quan hệ giữa Quan Thù và cậu.

Diện mạo bọn họ bất đồng, tính cách cũng bất đồng, Từ Ý Bạch lại đặc biệt thích tự rước drama vào mình, tưởng tượng bản thân là người đóng thế cho Quan Thù.

“Không phải.”

Ngay trước lúc anh mất khống chế, Thẩm Yểu điêu luyện bình tĩnh hồi đáp: “Anh hẳn còn nhớ gã Alpha hồi em học năm nhất chứ? Em lại đụng phải gã.”

Đầu tiên Từ Ý Bạch ngẩn người, sau đó chợt nắm lấy cánh tay Thẩm Yểu, nghiêm túc nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân, sắc mặt lộ ra vài phần sát ý: “Gã có tổn thương gì em không?!”

“Không sao.” Thẩm Yểu ngược lại trấn an anh, khóe miệng kéo thành nụ cười mỉm, “Là Quan Thù cứu em, em với cậu ấy chẳng phát sinh chuyện gì. Thứ anh nhìn được trên bộ định vị, chẳng qua là cậu ấy đưa em về nhà, giúp em bôi thuốc.”

“Em không biết sao anh lại biết rằng cậu ấy không đến được, nhưng anh có quen biết, chắc cũng nghe nói gần đây bởi chấp pháp bạo lực mà cậu ấy đã gặp phải phiền phức không nhỏ đúng không?”

Thẩm Yểu có chút lo lắng thở dài nói: “Quan Thù là vì em nên mới tranh chấp với mấy Alpha kia, thiếu chút nữa vì em mà đánh chết chúng.”

Dưới loại tình huống này, nghe được cái tên mình căm ghét, Từ Ý Bạch lại hoàn toàn không biết mình nên phản ứng thế nào.

Tại thời điểm Thẩm Yểu cần bảo vệ nhất, là Quan Thù xuất hiện. Từ Ý Bạch ghen ghét Quan Thù có thể xuất hiện vào thời khắc nguy cấp đó, làm thay những việc vốn dĩ là của anh.

Anh cũng căm ghét bản thân, vì sao lại cách ly trong bệnh viện vào đúng thời điểm trớ trêu đó?! Anh không phát giác Thẩm Yểu lưu lại ngõ nhỏ đó lâu như vậy có gì bất thường, anh thậm chí không biết Thẩm Yểu đã trải qua tình cảnh nguy hiểm như vậy, anh chỉ nghĩ rằng cậu lại ngoại tình.

“Chỗ nào?” Môi Từ Ý Bạch run rẩy, anh nóng ruột truy vấn, còn vươn tay muốn vén quần áo Thẩm Yểu lên, để xác nhận vết thương ở chỗ nào, “Gã Alpha đó đánh vào đâu vậy?”

“Gã đạp một cước vào bụng em, còn túm tóc em, toàn bộ chỗ này đều tím bầm hết.” Thẩm Yểu chủ động vén quần áo lên cho anh xem, ngón tay lướt qua bụng mình miêu tả, có điều hiện tại ngoài vết siết trên eo, những vết khác đã không còn thấy nữa.

Thẩm Yểu giải thích tiếp: “Cơ mà thuốc mỡ Quan Thù cho em rất có tác dụng, bôi liền mấy ngày là vết bầm không thấy tăm hơi nữa.”

Phản ứng đầu tiên của Từ Ý Bạch là dán tay vào sờ, tựa như lúc Quan Thù chứng kiến vết thương của Thẩm Yểu, vành mắt anh cũng trở nên có chút đỏ: “...... Còn đau không?”

Quan Thù...... Lại là Quan Thù! Đây không biết đã là lần thứ mấy trong hôm nay anh nghe thấy cái tên này!

Anh thầm mong thời gian đảo ngược, trở lại mấy ngày trước. Anh muốn giành trước Quan Thù, nhanh hơn một bước đến cứu Thẩm Yểu.

Bóng tối vùi lấp Từ Ý Bạch, từng chút thôn tính anh. Ngay sau đó, lưng anh cứng đờ lại, bởi vì Thẩm Yểu nâng tay ôm eo anh.

Cậu dựa dẫm như chú chim tìm về rừng mẹ, chủ động dựa vào lòng Từ Ý Bạch, ôm thật chặt.

“Trong ngõ đó tối tăm như vậy, em bị gã chặn vào góc tường. Không chỉ có gã, còn có rất nhiều Alpha khác nữa. Những hơi thở xa lạ đáng ghét đó đều xông đến...... Mà em chỉ có một mình.”

Từ Ý Bạch nghẹn lời, chỉ biết xoay tay lại ôm lấy Thẩm Yểu, để cậu hoàn toàn rúc vào trong lòng mình.

“Gã nói gã muốn ký hiệu em vĩnh viễn, gã còn dẫn cả đống người đến để lần lượt cưỡng bức em.” Thẩm Yểu vừa nói, bàn tay nắm góc áo Từ Ý Bạch lại càng dùng sức, “Lúc đó vết thương đau lắm, em rất sợ hãi.”

“Anh ơi, sao lúc trước anh lại không xử lý chuyện đó cho tốt vậy?” Thẩm Yểu không trách cứ, mà lại dùng giọng điệu như nũng nịu với Từ Ý Bạch trước kia, nhẹ nhành nói, “Anh xử lý tốt có phải em sẽ không gặp chuyện nguy hiểm này không? Có phải sẽ không cần Quan Thù tới cứu hay không?”

Trái tim Từ Ý Bạch thắt chặt lại, anh không cảm thấy dòng máu di chuyển nữa, tứ chi trở nên lạnh lẽo cứng ngắc.

Anh chưa từng có cảm giác hãi hùng nghiêm trọng như vậy, là lúc trước anh không suy nghĩ đến thấu đáo, không xử lý sự việc triệt để, mới để cho gã Alpha kia sau khi được thả ra vẫn có thể gặp được Thẩm Yểu.

Cơn ù tai nghiêm trọng kích thích thần kinh đại não, Từ Ý Bạch hối hận khôn nguôi, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Thẩm Yểu.

“Từ Ý Bạch, em đói quá.” Thẩm Yểu sai phái, “Đi nấu chút gì cho em ăn nhé?”

Nhìn bóng người rời đi, Thẩm Yểu mới thu lại biểu cảm trên mặt. Cậu nâng mắt nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên vách tường, chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể kéo dài thời gian là đủ.

Thẩm Yểu mở lòng bàn tay, kỳ thật cậu không bình tĩnh như biểu hiện, trên tay đã toát một lớp mồ hôi mỏng.

Từ Ý Bạch tiến vào phòng bếp, anh đã quên mất việc đã chuẩn bị sẵn từ trước. Vốn chỉ cần chờ Thẩm Yểu tỉnh lại, anh sẽ liền bế Thẩm Yểu về nhà.

Thẩm Yểu ghét rửa bát đĩa, cũng ghét phiền phức, cơ hội nấu ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong tủ lạnh cậu chỉ có mấy quả trứng cùng vài miếng rau xanh, trong chạn bát là mỳ Từ Ý Bạch mua về để đó từ khi trước, còn có đủ loại gia vị bày la liệt.

Anh thuần thục đứng trước bếp bật lửa, vẻ mặt rốt cuộc cũng trở về bộ dáng dịu dàng vốn có. Chỗ nguyên liệu này chỉ đủ cho anh làm một bát mỳ suông vô cùng đơn giản, song hình thức cũng rất ngon mắt.

Thẩm Yểu không thích ăn trong phòng, Từ Ý Bạch bưng bát mỳ ra ngoài. Anh đặt bát mỳ xuống bàn, khi chuẩn bị đi gọi Thẩm Yểu lại tạm ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

“Rầm ——!”

Cánh cửa đóng chặt phát ra động tĩnh kinh hoàng, cả căn phòng như bắt đầu chấn động, không cho bao nhiêu thời gian bình ổn lại, người bên ngoài lại dùng sức đạp một cước ——”Rầm!”

Cánh cửa nứt ra một kẽ, dưới tiếng động liên tiếp không ngừng trở nên lung lay sắp đổ, vết nứt càng lúc càng lớn, biến thành một cái hốc to.

“Rầm!”

Một cú cuối cùng, cánh cửa gỗ đổ sầm xuống theo một tiếng vang nặng nề. Alpha đứng ngoài cửa thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn lại mang theo vài phần hung hãn, hôm nay hắn không mặc đồng phục, mà toàn thân là một màu đen tuyền.

Hắn vươn tay chống vào khung cửa, thình lình nâng mắt, tập trung trên người Từ Ý Bạch.

Quan Thù vừa tiến vào đã ngửi thấy hương pheromone lưu lại, ngào ngạt quấn quít, chỉ cần ngửi có thể đoán được nơi đây đã phát sinh chuyện gì.

“Từ Ý Bạch!”

Sắc mặt Quan Thù u ám, trên người còn mang theo mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc, như ác quỷ mới bò ra khỏi địa ngục, trong nháy mắt lại nhào đến cắn như con chó điên.

Tốc độ Quan Thù rất nhanh, trong chớp mắt xông đến trước người Từ Ý Bạch, sau đó vươn tay dùng sức lôi anh.

“Rầm!”

Hắn quẳng ngã Từ Ý Bạch lên bàn trà, bàn trà chớp mắt liền đổ sụp, mặt kính vỡ tan tành, biến thành một đống mảnh vụn đầy đất.

Quan Thù nửa quỳ trên mảnh thủy tinh vỡ, trên đốt ngón tay đầy vết thương, dùng sức tóm cổ áo Từ Ý Bạch, lạnh giá mở miệng nói: “Mày tưởng là tao không dám đánh mày đấy à? Vậy nói cho mày hay, Quan Thù tao đời này chẳng hề ngán một ai.”

Trên lưng Từ Ý Bạch nhức nhối, bị đập thành thương tích, còn có vết thương bị mảnh thủy tinh cắt phải, anh lại cố gắng chịu đựng, không rên một tiếng.

Tay anh sờ soạng trên mặt đất, lại chạm phải một mảnh vỡ sắc bén, vừa đụng phải liền cắt rách da ngón tay, máu nhỏ tí tách.

Từ Ý Bạch nhìn Quan Thù trừng trừng, không hề có chút như rơi vào thế yếu. hô hấp anh bằng phẳng, mở miệng chất vấn nói: “Quan Thù, không phải là làm bồ nhí đến nghiện rồi đấy chứ? Hay là phá hoại tình cảm của người khác đến nghiện rồi?”

Anh với Quan Thù đều ôm ý nghĩ ác độc cực đoan, bọn họ đều ước gì đối phương chết đi, sau đó liền độc chiếm Thẩm Yểu.