Từ Ý Bạch lần đầu tiên bị Omega ôm như vậy, hoặc là nói anh là lần đầu tiên bị người ôm như vậy.
Hương hoa hạnh thấm vào ruột gan, là hương vị pheromone của Thẩm Yểu. Thẩm Yểu rất sạch sẽ, trên người chưa từng có mùi mồ hôi, sau khi múa xong trên thân luôn tỏa hương hoa hạnh nhàn nhạt.
Gió thoảng qua, Từ Ý Bạch có thể ngửi thấy, nhưng chưa từng nồng như hiện tại.
Vành tai Từ Ý Bạch đỏ bừng, anh không dám đẩy Thẩm Yểu ra, sợ đẩy ngã cậu, chỉ dám gỡ cánh tay Thẩm Yểu ôm trên eo mình, lắp bắp nói: “Thẩm Yểu...... Trước tiên buông tôi ra đã”
Anh quay sang, nhìn thấy Thẩm Yểu nghiêng đầu nhìn mình, ánh mắt rất ngây thơ. Sau vài giây nhìn nhau, Thẩm Yểu lặng lẽ không tiếng động thu tay.
Nhiệt độ trên lưng tan biến, Từ Ý Bạch ngược lại trong lúc nhất thời chưa thích ứng lại được. Anh rũ mắt, chỉ nhìn thấy Thẩm Yểu mở to mắt không cất lời, chờ lời phản hồi từ anh.
Từ chối cũng được, nhận lời cũng tốt, Từ Ý Bạch cảm thấy bản thân nên đưa ra một đáp án. Anh ngập ngừng mở miệng nói: “Tôi......”
Vừa mở miệng anh lại phát hiện bản thân không biết đáp án, anh chưa từng có thời điểm dao động như vậy, mờ mịt mà lại có chút lúng túng.
Thấp thỏm bất an, e sợ đưa ra lựa chọn sai lầm.
Hiếm khi trong cuộc đời anh lại lựa chọn trốn tránh, Từ Ý Bạch quay mặt đi, khô khốc nói: “Cậu không đi dép, ra sofa đợi tôi trước đã, để tôi rót cho cậu cốc trà gừng.”
Đại khái là nhìn ra sự hoảng loạn của anh, Thẩm Yểu nghe lời đi ra ngoài, lưu lại một mình Từ Ý Bạch trong bếp.
Trà gừng có chút nóng, để kéo dài thời gian, cũng để làm cho nhiệt độ trà giảm nhanh một chút, Từ Ý Bạch lấy hai chiếc cốc gốm từ trong tủ bát ra, rót trà qua lại giữa hai chiếc cốc.
Anh ngẩn ngơ làm chuyện này, nhân tiện sắp xếp lại suy nghĩ. Chờ đến khi anh suy nghĩ được tàm tạm, trà gừng cũng đã có được nhiệt độ vừa miệng rồi.
Từ Ý Bạch bưng cốc đi ra ngoài, vừa ra liền thấy được Thẩm Yểu đang ôm gối ngồi trên sofa. Nghe được động tĩnh mở cửa, tai Thẩm Yểu khẽ động, nhanh chóng quay sang.
Khăn mặt phủ trên đầu cậu, trong nháy mắt lại tựa khăn voan của cô dâu.
Bước chân Từ Ý Bạch không thể khống chế tạm ngừng lại, nhưng rồi lại đi đến bên cạnh cậu, vươn tay đưa cốc qua.
Trà gừng còn nóng, tỏa ra hơi nóng mịt mù. Màn khói trắng tỏa khắp, làm mơ hồ dung mạo của Thẩm Yểu.
Cậu nhấp một ngụm, lại nhìn thẳng vào Từ Ý Bạch, bất chợt hỏi: “Chúng ta không thể hẹn hò ư?”
“......” Đáp án Từ Ý Bạch đưa ra có chút ngập ngừng, “Cũng không hẳn.”
Anh ngồi bên cạnh Thẩm Yểu, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, chậm rãi ấm áp nói: “Hôm nay thoạt nhìn tâm tình cậu không quá tốt, mà tôi chạy tới đón, đưa cậu về nhà, như vậy có thể khiến cậu sản sinh sự yêu thích trong nháy mắt. Đây có thể không phải là thích, mà là cảm giác ỷ lại.”
Trên chóp mũi Từ Ý Bạch có một nốt ruồi, thời điểm anh nói chuyện đều nhìn vào mắt Thẩm Yểu, vẻ mặt chuyên tâm chân thành.
“Tôi chưa từng yêu đương, cho nên muốn nghĩ kỹ một chút, cậu cũng nên nghĩ kỹ thêm nhé.”
Anh dùng giọng điệu thương lượng hỏi han: “Được không?”
Thẩm Yểu khẽ gật đầu chấp thuận, tầm mắt của cậu đêm nay không dời khỏi người Từ Ý Bạch. Cậu liếm môi dưới, như có chút căng thẳng nói: “Anh cứ nghĩ kỹ là được, em thì không cần đâu.”
Ý tại ngôn ngoại chính là, em chắc chắn, là em rất thích anh.
Cho dù chưa chính thức, nhưng từ sau ngày mưa tầm tã đó, anh cùng Thẩm Yểu bắt đầu trở nên ám muội.
Nhất là khi chỉ có hai người ở trong phòng múa, trải qua nhiều lần luyện tập như vậy, ngón tay Từ Ý Bạch đã sớm ghi nhớ. Anh đánh đàn, tầm mắt phần nhiều lại phân tâm ngắm Thẩm Yểu đang khiêu vũ giữa phòng.
Thẩm Yểu thích dáng vẻ đàn dương cầm của Từ Ý Bạch, cậu sẽ dựa lên dương cầm chống cằm nghe anh đàn những bản nhạc khác.
Cậu còn ngồi xuống bên cạnh Từ Ý Bạch, chạm vào phím đàn dựa theo phương pháp Từ Ý Bạch chỉ dạy. Nếu đàn thành công, cậu liền đầy mặt vui sướng cười với Từ Ý Bạch, ngây thơ đợi câu khen ngợi từ anh.
Thời điểm Thẩm Yểu xoạc chân ép giãn cơ* mệt rã rời, cậu lại quay sang nhờ Từ Ý Bạch ép lưng giúp mình.
*Nguyên văn 开一字马 (khai nhất tự mã): là cái động tác xoạc chân 2 bên rồi ép người xuống dán sát vào chân ấy.
Từ Ý Bạch ngồi xổm xuống trước mặt gương theo yêu cầu của Thẩm Yểu, anh vô thức ngẩng đầu, chứng kiến hình ảnh thân mật quá mức bên trong, lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Song khi cúi đầu, liền thấy eo lưng mềm mại nhỏ nhắn quá đỗi kia của Omega, cùng với —— xương cánh bướm duyên dáng trên lưng cậu.
Từ Ý Bạch có đôi khi thật sự cảm thấy Thẩm Yểu là một con bướm nhỏ kiều diễm.
Ngày kỷ niệm thành lập trường chính thức bắt đầu, sân khấu trang hoàng vô cùng đẹp đẽ. Để tượng trưng cho từng bước phát triển của trường học, chủ đề bài múa của Thẩm Yểu là một chú hươu con dần trưởng thành.
Trang phục biểu diễn trên thân cậu màu xanh biếc, giống như lần đầu gặp gỡ với Từ Ý Bạch. Trên mặt Thẩm Yểu được hóa trang hiệu ứng đặc biệt, có chấm tàn nhang nhỏ, còn đeo cả sừng hươu.
Từ Ý Bạch chạm mặt cậu ở khu hậu đài, lần đầu tiên nhìn thấy hoá trang của Thẩm Yểu. Anh không nhịn được, nâng tay chạm nhẹ vào sừng hươu trên đỉnh đầu Thẩm Yểu.
Đạo cụ theo đuổi phong cách tả thực, xúc cảm khi chạm vào rất chân thật.
Thời điểm Thẩm Yểu cười rộ lên hiện tại rất giống chú hươu con mới tiến vào thế giới nhân loại, cậu dò hỏi: “Đẹp không ạ?”
Từ Ý Bạch không nói dối, ăn ngay nói thật đáp: “Đẹp lắm.”
Từ Ý Bạch năm mười tám tuổi đã từng bước đến cung điện âm nhạc lớn nhất thế giới, trang hoàng nguy nga lộng lẫy, dưới sân khấu chật ních không còn chỗ ngồi. Từ Ý Bạch là nghệ sỹ dương cầm người Hoa đầu tiên độc tấu ở nơi đây, anh sở hữu đôi bàn tay tựa như tác phẩm nghệ thuật.
Dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, tâm của Từ Ý Bạch lại tĩnh lặng như nước.
Nhưng trên sân khấu hôm nay, adrenalin phân bố quá độ làm gia tăng nhịp tim, lần đầu tiên anh cảm thấy căng thẳng như vậy.
Anh cam tâm làm nền, khoảnh khắc màn sân khấu kéo lên kia, nguồn sáng trên sân khấu chỉ truy đuổi theo Thẩm Yểu.
Ánh mắt của Từ Ý Bạch cũng giống khán giả bên dưới, tập trung trên người Omega dưới luồng sáng.
Cậu xinh đẹp, hoạt bát, động tác nhẹ nhàng, thật sự giống một chú hươu con.
Màn biểu diễn này vô cùng thành công, khi chào cảm ơn tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sấm rền. Anh sóng vai cùng Thẩm Yểu đứng trên sân khấu, trong khóe mắt toàn là hoa giấy mới nãy bồng bềnh bay từ trên trời xuống vương trên mái tóc cậu, tỏa sáng rực rỡ, hòa làm một với Thẩm Yểu.
Phòng thay quần áo của Alpha với Omega không ở cùng một chỗ, màn sân khấu khép lại, ánh đèn bên trên vụt tắt.
Giây phút chia tay, Từ Ý Bạch thấp giọng nói bên tai Thẩm Yểu: “Cậu vẫn chưa ăn uống gì, lát tôi đợi cậu ở cửa, rồi đưa cậu đi ăn.”
Nơi dùng bữa là một khách sạn cao tầng Từ Ý Bạch đã đặt trước, gian phòng không nhỏ, hơn nữa cảnh quan cũng không tệ, quay mặt là có thể quan sát chốn thành thị phồn hoa qua cửa sổ sát sàn.
Trên mặt bàn thủy tinh có bày bình hoa, trong bình có cắm hai bó hoa hồng màu xanh lam gradient, ánh nến chập chờn trong không khí, có thể ngửi được mùi hương xông rất an thần.
Thẩm Yểu ngồi đối diện Từ Ý Bạch, hóa trang trên mặt đã được lau sạch sẽ. Trang điểm trên sân khấu có phần đậm, dung mạo vốn có của cậu hiện giờ càng thêm thanh lịch.
Một ngày bận đến váng đầu, Thẩm Yểu quả thật cực kỳ đói, bộ dáng ăn cơm rất nhã nhặn, nhưng tốc độ cũng rất nhanh.
Từ Ý Bạch kỳ thật không đói, chỉ là vì không muốn Thẩm Yểu ái ngại, mới chậm rãi động đũa.
Rất kỳ quái chính là, Từ Ý Bạch rõ ràng không thích mặc nghiêm trang, mới nãy rõ ràng đã đến phòng thay đồ, song lại chẳng hề đổi Âu phục, vẫn mặc trang trọng như trước.
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cô bưng một chai rượu vang đỏ bước vào, tiếng violin trong đại sảnh cũng tiến vào theo.
Cô rót rượu cho khách hàng theo thói quen, lại bị Từ Ý Bạch dịu dàng ngăn cản. Phục vụ khẽ đặt ly vang đỏ xuống cạnh bàn, im lặng lui ra ngoài.
Từ Ý Bạch đứng dậy, hỏi thăm: “Cậu có uống rượu được không?”
Thẩm Yểu lấy khăn ăn lau miệng, giơ một ngón tay lên, cười nói: “Một chút.”
“Được.”
Từ Ý Bạch cúi người, nốt ruồi nơi chóp mũi cách Thẩm Yểu rất gần. Ánh mắt cậu liền khóa chặt ở bên trên.
Vang đỏ tựa như tơ lụa trơn trượt, tay nghệ sỹ dương cầm vốn vững vàng, không có chút rung động. Thẩm Yểu thoạt nhìn không có tửu lượng quá tốt, sắc mặt Từ Ý Bạch chuyên tâm, sợ rót quá nhiều.
Anh thu bình rượu lại, mới vừa ngẩng đầu lại đúng lúc va vào đôi mắt đen nhánh của Thẩm Yểu. Thẩm Yểu rõ ràng không cười, nhưng ánh mắt lại như biết nói, mê hoặc nhân tâm.
Ngón tay Từ Ý Bạch nóng dần, bất giác sờ lên đồng hồ của mình.
Bọn họ ngồi xuống đối diện, ánh nến chiếu lên bóng mờ ám muội. Thẩm Yểu bất chợt cười rộ lên, biết rõ vẫn cố tình hỏi: “Vì sao lại đưa em tới nơi này vậy?”
Vì căng thẳng, yết hầu Từ Ý Bạch lăn lên xuống. Tai anh không đỏ, nhưng trống ngực đập dồn.
“Bởi vì anh muốn theo đuổi em.” Giọng nói của Từ Ý Bạch cũng dễ nghe như bàn nhạc anh đàn ra, sáng ngời êm dịu, “Anh thích em, cho nên mới đưa em đến đây.”
Hoa trên bàn vốn dự định là hoa hạnh, là hương pheromone của Thẩm Yểu, nhưng sau đó Từ Ý Bạch lại cảm thấy như vậy quá không lễ độ, lộ vẻ tán tỉnh trắng trợn.
Anh chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa từng yêu đương, chỉ có thể nghĩ được thủ đoạn tầm thường như thế.
“Anh không có ưu điểm gì, chỉ biết đàn dương cầm, anh sợ em sẽ cảm thấy anh nhạt nhẽo quá.” Từ Ý Bạch mím môi, thấp giọng nói, “Nhưng anh đã suy nghĩ thật lâu, cảm thấy rằng mình hẳn là có thể làm một người bạn trai đủ tiêu chuẩn.”
Thẩm Yểu cầm hoa hồng trong bình, khẽ ngửi hỏi: “Bạn trai đủ tiêu chuẩn là thế nào cơ?”
Từ Ý Bạch theo bản năng hồi đáp: “Dành hết tất cả cho Thẩm Yểu, chỉ đối tốt với Thẩm Yểu.”
“Chưa đủ.” Thẩm Yểu đưa hoa hồng tới tay Từ Ý Bạch, cố ý kéo dài thời gian để nhìn vẻ mặt căng thẳng mất mát của Từ Ý Bạch. Cậu nhịn cười nói, “Còn phải thích Thẩm Yểu nhất mới được.”
“Từ Ý Bạch.” Cậu chống cằm, tươi cười rạng rỡ nói, “Hiện tại cho anh một cơ hội tặng hoa cho em đấy.”
Rượu là thứ gây nghiện, Từ Ý Bạch tin tưởng sự kiềm chế của mình, nhưng vì đàn dương cầm mà không chạm qua rượu.
Chỉ là trong trường hợp cực kỳ cần thiết, anh mới có thể nhấp một ngụm.
Song hôm nay có lẽ là quá vui sướng, Từ Ý Bạch uống hết cả ly. Anh lo Thẩm Yểu sẽ uống rượu, kết quả lại làm say bản thân mình.
Từ Ý Bạch gọi xe, ngồi cùng Thẩm Yểu ở ghế sau. Đôi tình nhân mới vừa tỏ lòng như keo như sơn, tay nắm chẳng rời.
Anh say rất bình tĩnh, ý thức coi như có chút tỉnh táo, không ồn ào không náo loạn, chỉ quay đầu, tầm mắt dính trên mặt Thẩm Yểu.
Trong khoang xe giữa đêm tối, cho dù dựa thật gần, lúc không có đèn cũng chỉ nhìn ra những đường nét bên ngoài.
Từ Ý Bạch đột nhiên mở miệng hỏi: “Yểu Yểu, anh có thể hôn em không?”
Sau khi uống rượu, xưng hô tự nhiên liền được đổi thành nhũ danh vô cùng thân thiết, là cái tên Từ Ý Bạch vẫn muốn gọi thành lời. Thẩm Yểu thoáng sững sờ, sau đó rất phối hợp ngẩng mặt.
Cậu cho rằng Từ Ý Bạch là muốn hôn môi, cuối cùng lại chỉ là ôm lấy mặt, bên má phải cảm nhận được một sự va chạm mềm mại.
Thuần khiết đến đáng sợ.
Cậu không nhịn được, rầu rĩ cười thành tiếng. Từ Ý Bạch không động tay chân, nhưng cánh tay lại duỗi ra sau eo cậu, cách một khoảng mà ôm lấy cậu.
Thẩm Yểu tự nhiên mà dựa ra sau, rơi vào trong lòng Từ Ý Bạch, sau đó cầm lấy tay anh nghịch: “Vì sao lại muốn theo đuổi em thế, cứ nói thẳng muốn bên nhau là được rồi.”
“Không được.” Từ Ý Bạch nói, “Như vậy quá tùy tiện, không đủ tốt với em.” Anh lại thầm thì: “Yểu Yểu, anh sẽ viết cho em thật nhiều khúc dương cầm, sẽ đàn hết cho em nghe.”
Thẩm Yểu lại cười, cậu cảm thấy lời của Từ Ý Bạch khi rượu vào rất thú vị.
Dư vị rượu càng lúc càng mạnh, ảnh hưởng trên người Từ Ý Bạch chính là càng lúc càng ôm chặt lấy Thẩm Yểu. Anh dựa đầu vào người Thẩm Yểu, vô thức thì thầm: “Yểu Yểu, rất thích em.”
Anh cho rằng bản thân thích Thẩm Yểu là chuyện rất bình thường. Thẩm Yểu xinh đẹp, nhiệt tình, thời điểm tỏ tình không chút e lệ, khi nhảy múa lại sáng rực rỡ.
Anh thích Thẩm Yểu, có lẽ còn sớm hơn cả Thẩm Yểu.
May sao rượu lui cũng coi như nhanh, chờ đến khi xe dừng lại dưới tiểu khu Thẩm Yểu ở, Từ Ý Bạch đã phần nào tỉnh táo lại.
Anh không biết mình đã ôm Omega bao lâu, nhưng có thể nhìn ra quần áo bên hông Thẩm Yểu đã nhăn hết lại.
Từ Ý Bạch mím chặt môi, cố vờ bình tĩnh nói: “Yểu Yểu, chúc ngủ ngon.”
Thẩm Yểu cố ý thả chậm tốc độ vuốt góc áo mình, cậu cười nói: “Ngủ ngon nhé anh trai.”
Trước kia cậu gọi Từ Ý Bạch là đàn anh, hiện tại gọi là anh trai, càng gọi càng thân thiết.
Từ Ý Bạch phát giác Thẩm Yểu rất ít khi gọi tên mình.