Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 8



Chia tay đi

Trong phòng trang điểm hậu trường nhà hát, Thẩm Yểu ngồi ở một góc yên tĩnh nhất. Cậu phối hợp ngẩng mặt, để tiện cho MUA trang điểm cho mình.

Trình tự tiến hành đã đến bước cuối cùng, MUA thật cẩn thận đội một cặp sừng hươu giống như thật lên đầu cậu.

Thẩm Yểu mở mắt ra, đồng tử có đường viền màu nâu, sừng hươu lần này trông còn thật hơn hẳn lần trước, như thể chạc cây nhỏ gầy.

“Chờ đã.” MUA ngăn cản cánh tay có ý định chạm vào sừng hươu của Thẩm Yểu, sau đó khom lưng, dán lên sừng hươu mấy đóa hoa nhỏ màu xanh nhạt, cô cười nói, “Vừa rồi thiếu chút nữa quên thứ này.”

“Được ạ.” Thẩm Yểu theo thói quen nói lời cảm ơn, “Cảm ơn.”

MUA cúi người, chỉnh sửa lại tóc mái trên trán Thẩm Yểu, cô rũ mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nhịn không được nhẹ giọng xúc động nói: “Trước kia tôi cũng từng trang điểm cho mẹ cậu đó, dáng vẻ cậu giống y như cô ấy vậy.”

Mama Thẩm Yểu trong quá khứ là vũ công chính của đoàn, khi cô mới tới đây làm liền gặp được mama của Thẩm Yểu, lúc kẻ mi tay cứ run lẩy bẩy. Không ngờ, bà căn bản không phách lối gì, chỉ dịu dàng an ủi nói: “Đừng căng thẳng, vẽ sai thì có thể lau rồi vẽ lại mà”.

Hay tin bà gặp chuyện chẳng lành, những người làm cùng đều cảm thấy tiếc thương cùng thổn thức, biết con của bà cũng rất có thiên phú, nhưng không nghĩ còn có thể có cơ hội gặp được cậu.

“Lúc cậu còn nhỏ thực ra tôi từng bế cậu đó.”

Trước khi đi, MUA rót cho cậu chén nước ấm cùng ống hút, nhẹ giọng cổ vũ nói: “Nghe nói cậu múa cũng giỏi giang giống mẹ mình vậy, hôm nay là lần đầu độc diễn, cố lên nhé.”

Phòng trang điểm không phải nằm độc lập, bình thường diễn tập huấn luyện đều cùng một chỗ, rất thân thuộc, náo nhiệt như thể nước sôi sùng sục.

Góc của một mình Thẩm Yểu lại tĩnh lặng khác thường, những người còn lại cũng tập mãi thành quen. Bởi vì ai cũng biết cậu đàn em mới tới này thiên phú cao, nhưng chỉ thích ngồi một mình, chưa bao giờ tham gia liên hoan.

Tất cả những người có thể bước vào sân khấu đại diện quốc gia đều là ngàn dặm mới tìm được một, Thẩm Yểu mới vừa tốt nghiệp đã có thể múa đơn, không ít người quả thật cay đắng trong lòng, song lại chẳng thể không thừa nhận một sự thật.

Trình độ của Thẩm Yểu là rất lợi hại, lại thêm sau khi ở chung liền phát hiện, nếu hỏi cậu về vấn đề liên quan đến vũ đạo, hoặc là nhờ cậu hỗ trợ điều chỉnh động tác không đúng, cậu cũng đều hỗ trợ.

Lâu dần, bọn họ cũng không nhiều ý kiến với Thẩm Yểu nữa, nhiều nhất chỉ nghị luận vài câu kỳ quái sau lưng cậu.

Thẩm Yểu cắn ống hút uống nước ấm, ánh mắt từ đầu đến cuối không dời khỏi hình bóng mình trong gương, không phải bởi vì quá ái kỷ, mà là đang nhìn trang phục của mình.

Trang phục biểu diễn được thay ngay ban đầu, chất liệu nhẹ nhàng sang trọng, màu xanh lá nhàn nhạt ngập tràn sức sống, tựa chồi non đầu xuân, trên phục trang còn thêu tơ vàng, khi ánh đèn chiếu vào liền sáng lấp lánh.

Bất kể là màu sắc trang phục diễn, hay sừng hươu trên đầu, đều là Thẩm Yểu tự tay lựa chọn sau khi thảo luận cùng giáo viên.

Sự hợp tác giữa cậu và Từ Ý Bạch tại lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là cơ hội quen biết, là sự khởi đầu giữa bọn họ.

Lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Yểu nhớ rõ mình mặc đồ tập màu xanh đậu. Cậu đẩy cửa ra, liền chạm tầm mắt với Từ Ý Bạch vừa mới đặt tay vào phím dương cầm.

Từ Ý Bạch thích đàn dương cầm, cậu thích nhảy múa.

Đây là phương thức gặp gỡ Thẩm Yểu quyết định sau khi suy xét hồi lâu, khởi đầu của một mối tình lãng mạn và hoàn hảo, cũng cần một dấu chấm tròn đẹp đẽ đồng dạng.

Mở đầu thế nào, thì hẳn nên kết thúc như thế đó, Thẩm Yểu thích một kết cục không có tiếc nuối.

Thẩm Yểu chạm chân trần lên sân khấu, trên người cậu còn khoác một lớp voan mỏng manh. Thời điểm ánh đèn thình lình bật sáng, voan mỏng chợt dập dờn, tựa như dải ngân hà đang phủ trên thân.

Âm nhạc cũng phát ra cùng với luồng sáng, là tiếng dương cầm trôi chảy lại êm tai.

Omega kiễng mũi chân, dùng hai tay chậm rãi vén màn voan trên sừng hươu, giống như chú nai con dần dần xuất hiện trước mặt nhân loại.

Bài múa đơn này đối với Thẩm Yểu mà nói là rất quan trọng, bởi vậy cậu dồn vào đó rất nhiều tình cảm, tất cả động tác múa đều do một mình cậu từ từ biên soạn ra.

Một khi đã tập trung tinh thần, kỳ thật căn bản sẽ không để ý tới khán đài đã chật ních.

Khuôn mặt vũ công càng lúc càng rõ ràng, sau khi nhìn rõ mặt mày Yến Viện liền giãn ra, nhẹ giọng nói bên tai Yến Tri Hành: “Là Omega ở bữa tiệc ngày nọ, mẹ có ấn tượng với cậu ta.”

Yến Tri Hành không hề bị mù mặt, ngược lại, y có thể nhớ kỹ mỗi một khuôn mặt, để đến khi gặp lại, có thể lục ra được từ một chiếc hòm nào đó trong kí ức của y.

Mà khuôn mặt kia của Thẩm Yểu, bạc tình lại đa tình. Yến Tri Hành có ấn tượng với cậu, không cần phải lục lọi, ngay ánh nhìn đầu tiên liền có thể nhớ ra được.

Thoạt nhìn như con thỏ trắng nhỏ yếu đuối bị bắt nạt, song đây cũng chỉ là bề ngoài. Y không có thiện cảm gì với Thẩm Yểu, hơi hơi nhíu mày lại.

Yến Viện nhìn thấy vẻ mặt của y, mỉm cười nói: “Mẹ thích những đứa bé xinh đẹp, cậu ta rất ổn đấy. Mẹ có hỏi thăm qua, cậu ta cũng chưa từng yêu đương gì đâu.”

Yến Tri Hành nhìn thẳng phía trước, nhìn Omega trên sân khấu đang nhảy lên, lại xoay tròn, vũ đạo rất có tính thẩm mỹ, chẳng thể bới móc gì được. Thậm chí kẻ không có bất cứ cảm giác gì với nghệ thuật như y, cũng có thể nhìn ra một chút ý tưởng sáng tạo.

Y nghe ra sự ám chỉ trong miệng của Yến Viện, Yến Tri Hành dứt khoát nói: “Tôi không thích.”

Đáp án của Yến Tri Hành không nằm ngoài dự kiến của Yến Viện, bà không giận không trách hỏi han: “Omega mà con vẫn một mực tìm kiếm đã xuất hiện chưa?”

“Chưa.”

Môi y mím chặt, khi phiền muộn nâng tay không cẩn thận đụng phải Alpha bên cạnh. Yến Tri Hành nhận ra, thấp giọng nói câu: “Xin lỗi.”

Không nhận được hồi đáp, Alpha bên cạnh y đang nhìn khóa vào sân khấu, chuyên tâm đến mức độ hoàn toàn không nghe được âm thanh của người bên cạnh.

Chưa nói đến việc Yến Tri Hành cùng Yến Viện nhỏ giọng chuyện trò, mà ngay cả câu xin lỗi vừa đủ nghe của y cũng chẳng hề nghe thấy.

*

Omega trên sân khấu giao thoa với kí ức, Từ Ý Bạch rốt cuộc cũng rõ đây là bất ngờ của Thẩm Yểu, thật sự là niềm vui bất ngờ khiến người váng đầu hoa mắt.

Thẩm Yểu đội sừng hươu, dùng bản đàn của anh làm nhạc nền, thậm chí ngay cả một số thao tác thiết kế sân khấu cũng trùng khớp với lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Khoảng cách giữa anh với Thẩm Yểu có chút xa, nhưng đây lại là một khoảng cách hoàn mỹ.

Từ Ý Bạch như chứng kiến Thẩm Yểu từng bước trưởng thành, lần đầu tiên anh thấy Thẩm Yểu múa là trong phòng tập rộng rãi sáng ngời, sau là ở trên sân khấu một trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường.

Mà hiện tại, Thẩm Yểu đứng trên sân khấu nhà hát lớn thoăn thoắt nhảy múa, bài độc diễn đối với tất cả vũ công mà nói là một mốc lịch sử có ý nghĩa đặc biệt.

Thẩm Yểu đã khắc tên mình vào cột mốc lịch sử tại chốn này.

Trong khán phòng chật ních, đây là bí mật tâm chiếu bất tuyên* chỉ thuộc về riêng anh và Thẩm Yểu.

*心照不宣: Tâm chiếu bất tuyên – trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.

Âm nhạc tiến dần đến kết thúc, sau một cú xoay tròn kết bài, Thẩm Yểu cuộn mình nằm trên sân khấu.

Tấm voan mỏng được tung lên khi xoay tròn, bồng bềnh bay trong không khí, nhẹ nhàng hạ xuống, lặng lẽ phủ lên người Thẩm Yểu.

Tiếng vỗ tay trong nháy mắt vang lên, Thẩm Yểu đứng dậy.

Cậu biết vị trí vé mời tặng Từ Ý Bạch ở chỗ nào, thời điểm chào cảm ơn liền nhìn về hướng đó, cong mắt cười theo bản năng.

Alpha bên cạnh Từ Ý Bạch không thật tâm vỗ tay hai cái lấy lệ rồi dừng lại, chuyện trùng hợp thế này, ngay cả Thẩm Yểu cũng cảm thấy bất ngờ.

Thẩm Yểu thu hồi tầm mắt, sắc mặt không thay đổi xoay người chào cảm ơn.

Khi tàn cuộc, Thẩm Yểu nhắn tin cho Từ Ý Bạch, bảo anh trực tiếp đi đến hành lang an toàn bên phải.

Trong hành lang an toàn không người, vắng vẻ tĩnh lặng, bước chân liền mang theo tiếng vọng.

Thẩm Yểu ngồi trên cửa sổ ngã rẽ, là một điểm mù của camera. Cửa sổ có chút cao, hai chân cậu lơ lửng trên không.

Cậu nhìn thấy Từ Ý Bạch, rất tự nhiên giang hai cánh tay ra.

Từ Ý Bạch nhanh chân bước, rất thuần thục ôm lấy cậu: “Muốn anh bế xuống không?”

“Không cần đâu.” Thẩm Yểu chỉ hưởng thụ cái ôm này, “Em chỉ muốn ôm anh một chút.”

Trang phục biểu diễn mỏng manh quá mức trên thân cậu còn chưa được thay ra, như vậy khi ôm, Từ Ý Bạch có thể cảm giác được nhiệt độ trên người cậu.

Thẩm Yểu ôm anh, hô hấp nóng bỏng cũng kề sát: “Hôn em đi.”

Sắc môi cậu vốn hồng, nhân viên trang điểm không cần tô son môi, chỉ phủ một lớp son bóng, đường nét môi rõ ràng lóng lánh, lại càng thêm căng tràn.

“Yểu Yểu.”

Từ Ý Bạch không chống được sự quyến rũ này, khom người ngậm làn môi của Thẩm Yểu.

Phía sau là trời đêm đen nhánh, còn có vầng trăng treo cao, hết thảy hành vi ám muội đều lộ rõ mồn một.

Bọn họ từng hôn rất nhiều, Thẩm Yểu thuần thục ôm cổ Từ Ý Bạch, ngửa cằm cắn môi anh.

Thời điểm hôn môi ban đầu Từ Ý Bạch luôn ngượng ngùng, hiện tại không còn như vậy nữa, cho dù là phát tiếng vang vọng khi quấn quýt môi lưỡi trong hành lang cũng chẳng buồn để tâm.

Hôm nay Từ Ý Bạch quả thật chút kích động, anh đỡ lấy gáy Thẩm Yểu, theo bản năng đè cậu ra sau.

Trên đầu Thẩm Yểu còn gắn sừng hươu, vừa lui lại liền đụng phải cửa sổ thủy tinh. Không rõ đang nghĩ gì, Từ Ý Bạch lại vươn tay chạm vào.

“Đừng...... Ư......”

Đây không phải tai Thẩm Yểu, nhưng bởi vì bản phục chế có chút độc đáo, một khi sừng hươu bị kích thích, thì chiếc kẹp nhỏ gắn liền bên dưới cũng động chạm vào dây thần kinh nhạy cảm trên đầu.

Cảm giác như thể điện giật.

Tay Thẩm Yểu mềm nhũn, ngay cả âm thanh cũng không phát ra nổi, bị chiếm đoạt tại nơi môi lưỡi gắn kết.

Đêm nay Từ Ý Bạch dường như quả thật hưng phấn quá mức đến bất thường, nếu là trước kia, dưới tình huống này anh khẳng định sẽ dừng lại.

Không biết hôn bao lâu, làn môi vốn hồng của Thẩm Yểu hiện giờ lại càng thêm kiều diễm. Cậu vẫn ngồi trên cửa sổ, lấy chân móc vào bắp đùi Từ Ý Bạch, hỏi: “Thích bất ngờ của em không?”

Giọng nói Từ Ý Bạch hơi khàn: “Thích, rất thích, em chuẩn bị nhiều như vậy mà sao không......”

“Thích là được rồi.” Thẩm Yểu vuốt má anh, cắt ngang lời thao thao bất tuyệt, “Đêm nay không ở bên anh được, em phải về nhà một chuyến.”

Thẩm Yểu nhảy từ cửa sổ xuống sàn nhà, vòng qua Từ Ý Bạch đi xuống dưới tầng: “Nhớ ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon.”

Từ Ý Bạch vô thức muốn vươn tay giữ Thẩm Yểu lại, ngón tay chạm tới tay cậu, song chỉ bắt được không khí.

Cảm xúc của anh rớt thẳng từ nơi cao nhất xuống, Từ Ý Bạch đuổi theo giữ chặt lấy cậu: “Yểu Yểu.”

Thẩm Yểu quay sang, đêm nay tâm trạng cậu dường như không tệ, khi cười lên càng thêm yêu kiều. Cậu chỉ chỉ chiếc xe dưới tầng: “Em thật sự có việc phải về nhà.”

Rõ ràng hôm nay là một ngày tốt lành, nhưng Từ Ý Bạch vô cớ cảm thấy bất an, gắt gao giữ lấy Thẩm Yểu không chịu buông.

Thẩm Yểu như có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, kiễng mũi chân hôn anh một cái như chuồn chuồn lướt nước, đầy mặt vô tội nói: “Xe đợi em lâu lắm rồi.”

Thẩm Yểu đi xuống tầng dưới, không quay đầu lại, nhưng dường như vẫn có thể cảm thấy tầm mắt của Từ Ý Bạch.

Cậu không quay đầu lại, ngồi lên chiếc xe đã gọi từ trước nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ Ý Bạch muốn kết hôn với cậu, nhưng cậu thì không.

Thẩm Yểu cho rằng đời người cần phải có một đoạn ái tình lãng mạn hoàn mỹ, thời điểm yêu đương với Quan Thù tất cả đều rất thuận lợi, phát triển theo đúng mong đợi của cậu.

Cảnh tượng chia tay thì lại đến không như kỳ vọng, xuất hiện một tì vết cực đại.

Cậu không trở về Thẩm gia, cũng không về nhà mình, mà đến một biệt thự nhỏ không người hay biết.

Thẩm Yểu rửa mặt xong, ngồi trên sofa, nhìn đồng hồ treo trên vách tường di chuyển qua mười hai giờ.

Cậu nhắn tin cho Từ Ý Bạch.

“Từ Ý Bạch, chia tay đi.”

Lần này Thẩm Yểu cho rằng bản thân đã thuận lợi hạ một dấu chấm thật hoàn mỹ trên bức tranh rồi.