Chẳng Ngừng

Chương 17





Edit: Quả táo có sâu | Beta: Thụy
-
Quán bar không buôn bán vào ban ngày được người có tiền bao trọn.

Thẩm Tùy đứng ở quầy bar với vẻ mặt ủ rũ chọn một ly rượu, trong khi Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi trước quầy bar xem trận bóng rổ.

Chung Tình im lặng ngồi trên ghế bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thẩm Tùy đẩy ly cocktail màu sắc sặc sỡ đến bên tay Nhiếp Tĩnh Trạch, lười biếng nói: "Nếm thử xem.

Hai năm sau khi cậu ra nước ngoài tôi đã đặc biệt tìm một người thầy pha chế học món này."
Nhiếp Tĩnh Trạch nhận lấy ly rượu, nhưng thay vì đưa lên môi hắn lại đưa cho Chung Tình.

Lông mày Thẩm Tùy nhếch lên cao, kinh ngạc giống như không hề quen biết hắn: "Cậu như vậy chính là làm hỏng tâm huyết của tôi."
Nhiếp Tĩnh Trạch không muốn để ý đến cậu ta, hắn quay đầu lại nhàn nhạt liếc Chung Tình một cái: "Uống đi." Nhận được cái trừng mắt của Thẩm Tùy, Chung Tình ngẩng đầu lên run rẩy nói: "Tôi, tôi buổi tối còn phải đi làm..." Lúc này Nhiếp Tĩnh Trạch mới nhìn Thẩm Tùy: "Cậu có biết chủ nhân của câu lạc bộ đó không?" Thẩm Tùy hơi khó chịu khịt mũi, sau đó giơ tay chỉ vị thiếu gia giàu có đang chỉnh guitar trên sân khấu: "Sản nghiệp của anh cậu ta đó."
Hai năm trở lại đây, địa vị của nhà họ Nhiếp và nhà họ Thẩm trong giới tăng lên nhanh chóng, vị thiếu gia giàu có mỉm cười với hai người, thuận miệng hỏi: "Sao vậy?" Ngón tay thon dài của Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ vào Chung Tình, nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Xin nghỉ giúp cậu ta."
Cậu thiếu gia nhà giàu sảng khoái đáp ứng, trước khi rời đi còn liếc nhìn khuôn mặt Chung Tình thêm lần nữa, thu hồi lại sự khinh thường trong mắt, có cái nhìn hơi khác với y.
Nhiếp Tĩnh Trạch quay mặt lãnh đạm nhìn Chung Tình.


Chung Tình cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể căng da đầu cầm ly rượu lên uống cạn.
"Cậu cũng thật mạnh mẽ." Thẩm Tùy thấy thế cười đến ngả ngớn: "Đợi lát nữa đừng nghĩ đến việc đứng thẳng bước ra khỏi quán bar."
Chung Tình bị rượu làm sặc đến đỏ bừng mặt.

Nhiếp Tĩnh Trạch không để ý đến y nhưng mà đợi một lúc thấy Chung Tình vẫn ngồi vững vàng trên ghế, ngoài đỏ mặt thì ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.
Thẩm Tùy hất cằm lên, bất mãn thăm dò: "Một cộng một bằng bao nhiêu?" Chung Tình nghe vậy sửng sốt: "Bằng hai?"
Sắc mặt Thẩm Tùy lạnh lùng, xoay người đi lấy đồ pha chế rượu.

Cậu ta cảm thấy mình đang bị khiêu khích.

Mấy phút sau, cậu ta đặt ly rượu màu sắc xám xịt trước mặt Chung Tình rồi nhướn mày nhìn y: "Uống đi."
Chung Tình bất đắc dĩ trở thành người thử rượu.

Nhưng cũng may đến ly thứ hai y đã say, nằm trên quầy rượu bất tỉnh nhân sự.

Lúc này vẻ mặt Thẩm Tùy mới dịu đi một chút, chỉ hừ một tiếng rồi thu lại bình rượu hơi nhíu mày: "Tại sao cậu lại đưa cậu ta đến đây? Hẳn là cậu rất thích cậu ta." Giọng điệu của Nhiếp Tĩnh Trạch thản nhiên, nhưng không biết đúng sai thế nào: "Chơi đùa một chút cũng không tệ."
Thẩm Tùy kinh ngạc mất mấy giây rồi nâng mặt Chung Tình lên đánh giá, kế đến nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải là mấy năm trước bị Túc Tức tạo ra bóng ma tâm lý nên mắt thẩm mỹ cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất chứ?"
Tuy đã hai năm chưa gặp lại Túc Tức nhưng cậu ta vẫn còn nhớ gương mặt xinh đẹp của đối phương.

So sánh với Chung Tình đúng là một người trên trời một người dưới đất.

Thẩm Tùy thậm chí còn mơ hồ nhận ra rằng số lần Nhiếp Tĩnh Trạch xuất hiện trong ký túc xá ngày càng ít, có lẽ tên ngốc ngoan cố của nhà họ Túc khi đó đã theo đuổi Nhiếp Tĩnh Trạch theo một cách khác ước chừng cũng đã có kết quả tốt.
Nhưng ai bảo cậu ta là bạn của Nhiếp Tĩnh Trạch, chắc chắn phải nghiêng về phía Nhiếp Tĩnh Trạch rồi.
Không nghe rõ cậu ta nói gì, Nhiếp Tĩnh Trạch nâng mắt lên hỏi: "Cái gì?"
Thẩm Tùy thu lại những suy nghĩ đang phân tán của mình, biết mình lỡ mồm, lắc đầu lẩm bẩm: "Không có gì." Cuối cùng nói sang chuyện khác: "Cậu tính khi nào về tiếp quản nhà họ Nhiếp?"
Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng một lúc, nói cho có lệ: "Qua một thời gian nữa."
Thẩm Tùy cũng không hỏi thêm, thay vào đó chú ý đến Chung Tình vẫn đang ngủ say, giọng điệu có chút ghét bỏ: "Cậu biến cậu ta thành thế này là muốn tự mình ôm người về sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn theo ánh mắt cậu ta, không biết nhớ đến chuyện gì mà nheo mắt lại trầm ngâm.

Một lát sau, hắn vươn tay sờ soạng lên eo đối phương.

Thẩm Tùy nghẹn lời, ý thức được đương sự đang làm gì, mình rõ ràng là xen vào việc của người khác đang muốn rời mắt đi thì Nhiếp Tĩnh Trạch để tay lên eo Chung Tình rồi vòng qua thắt lưng.

Từ góc độ này nhìn qua giống như Nhiếp Tĩnh Trạch đang ôm Chung Tình từ phía sau.


Nhưng giây tiếp theo Nhiếp Tĩnh Trạch lập tức rút tay lại.

Cùng lúc đó, trên tay lại có thêm một chiếc điện thoại.
Thẩm Tùy nhìn đối phương cầm tay Chung Tình mở khóa điện thoại, không kiêng nể gì mà đùa nghịch điện thoại của y, trên mặt không khỏi nghi ngờ sâu sắc, lập tức thò người ra từ trong quầy bar: "Cậu lấy điện thoại của cậu ta làm gì?"
Người sau khẽ lật cổ tay chặn ánh mắt của Thẩm Tùy khỏi màn hình điện thoại.

Cuối cùng vẫn là cảm thấy chưa đủ, hắn nheo lại con ngươi, bất mãn nhìn cậu ta.
Thẩm Tùy lại nghẹn lời rụt người lại, trong lòng lại cảm thấy kì quái.

Chẳng lẽ trong điện thoại di động của người phục vụ trong những hội quán như vậy thật sự có một số tài liệu mật sao?
Túc Tức bị ngăn lại ngoài cửa quán bar.

Người phục vụ rất giỏi xem sắc mặt người khác, nhanh chóng nhìn lướt qua quần áo của người trước mặt, còn đang suy nghĩ về lời cảnh cáo và cả lời dặn dò của người quản lý là: "Làm ảnh hưởng đến khách quý thì cuốn gói cút" Nên không nói hai lời đã chặn người lại.
Túc Tức dừng lại trước cửa: "Phiền anh vào báo một tiếng rằng tôi tìm Chung Tình."
Người phục vụ cảnh giác nhìn cậu chằm chằm, sợ rằng mình không chú ý làm người trước mặt đi vào quấy rầy khách quý.
Túc Tức không nói gì lại lấy điện thoại ra gọi điện.
Đứng ở trên hành lang hẹp nghe điện thoại, Thẩm Tùy cất điện thoại đi, nghe thấy tiếng nói thì vội đi đến: "Ai tìm Chung Tình?"
Người phục vụ vội vàng nghiêng người sang, lộ ra người phía sau.
Thẩm Tùy liếc sang, ánh mắt xẹt qua mái tóc của người nọ và chiếc điện thoại di động cũ trong tay, không nhận ra Túc Tức.

Nhưng mà, Túc Tức nghe thấy giọng nói của cậu ta bèn cúp điện thoại, sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu lên: "Tôi tìm Chung Tình."
Sắc mặt Thẩm Tùy hơi sững lại, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hai năm không gặp nhau, cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Túc Tức lại sa sút đến mức này.

Chỉ là suy nghĩ lại một chút là có thể hiểu được sự việc bên trong.

Túc Tức trước năm hai mươi hai tuổi có được cuộc sống như vậy hoàn toàn là dựa vào bố cậu.

Giờ bố cậu không còn, cậu cũng chẳng là gì cả.
Thẩm Tùy giơ tay vỗ vỗ bả vai của người phục vụ: "Cậu vào trước đi." Người phục vụ nén sự ngạc nhiên song cũng cụp mắt rồi bỏ đi.

"Ai đây?" Thẩm Tùy xoa cằm, khẽ hừ một tiếng: "Sao tôi thấy cậu lớn lên rất giống Túc thiếu gia hô mưa gọi gió trong trường học năm đó vậy."
Đối với ánh mắt đánh giá của đối phương, sắc mặt Túc Tức bình tĩnh: "Thẩm thiếu gia nhận lầm rồi, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi."

Trong lòng Thẩm Tùy càng thêm kinh ngạc cùng thổn thức.

Người trước mặt thay đổi rất nhiều, bất luận là cách ăn mặc hay tính cách, chỗ nào còn dáng vẻ dương dương tự đắc của cậu ấm nhà thị trưởng nữa.

Chỉ có duy nhất khuôn mặt tinh xảo kia so với hai năm trước vẫn giống nhau như đúc.
Thẩm Tùy không khỏi sinh ra thương cảm với cậu, nhưng lại bận tâm đến Nhiếp Tĩnh Trạch chơi với mình từ nhỏ nên không biểu hiện ra trên mặt.

Nhớ đến Nhiếp Tĩnh Trạch, cậu ta mang theo tâm trạng cùng chung kẻ thù mà nói: "Sớm không tới muộn không tới, đúng lúc Nhiếp Tĩnh Trạch về nước lại tìm tới." Thẩm Tùy dừng lại, giọng điệu ngả ngớn: "Hay là cậu vẫn chưa hết hy vọng?"
"Thẩm thiếu gia thật biết nói đùa." Túc Tức vừa ngạc nhiên lại bình tĩnh, hai năm lăn lộn ở tầng đáy xã hội đã khiến cậu biết làm thế nào để ngụy trang bản thân: "Tôi đã sớm hết hy vọng rồi.

Đã từ bỏ từ hai năm trước rồi.

Tâm đã chết đến không thể chết hơn được nữa."
Thẩm Tùy lộ ra nụ cười yên tâm: "Nếu đã hết hy vọng..." Cậu ta lười nhác kéo dài giọng nói, đang muốn nói hoàn chỉnh nửa câu sau.

Tiếng bước chân đột nhiên lọt vào tai.

Bước chân nghe nặng nề và vội vàng, như đạp lên lưng cậu ta gần trong gang tấc.

Như thể chủ nhân của bước chân đã đứng gần đó từ lâu.

Nghĩ là người phục vụ, Thẩm Tùy không vui quay đầu lại: "Sao còn chưa đi..."
Ánh mắt u ám của Nhiếp Tĩnh Trạch lọt vào tầm mắt cậu ta.

Đối phương đứng thẳng ở trong góc, lạnh lùng nhìn Túc Tức đang đứng cách đó vài bước.
- Hết chương 17 -
Tác giả: Có phải mọi người đều cảm thấy rất ngược không?
Tôi chỉ thấy mới có chút chút thôi à....