Trong suy nghĩ của anh, nhiều chuyện đã quá bộn bề rồi, không còn gì để chứa đủ khoảng không lúc này nữa.
Anh bất chợt dừng lại, nhìn thấy phần ăn của cô dường như chưa hề đụng đến, cánh cửa chắc hẳn khép đã lâu.
Vào hay không? Sao lại có sự do dự nhiều đến thế?
Không khí ngột ngạt xông thẳng vào mũi, dù đã đến nhiều nơi còn đáng sợ hơn nhiều, nhưng...bước vào nội tâm của một người không mấy là vui vẻ thì...còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần.
Tim anh chợt nhói lên, đây là lần thứ bao nhiêu sau những gặp anh gặp cô? Nhìn dáng vẻ hốc hác chỉ sau một ngày càng khiến anh đau lòng thêm.
Cuối cùng, lấy hết sức can đảm, anh mới cất lời, không để cô phải cắn răng chịu đựng một mình nữa.
"đừng như vậy nữa, được không? Không ăn thì không còn sức đâu làm việc."
"...."
Cô không quan tâm hay muốn nghe bất kì điều gì từ chính anh thốt ra.
Cô ghê tởm mùi vị của anh, đối với cô hiện tại chẳng khác gì cái xác không hồn.
Ngày trước cô hận cha anh bao nhiêu, thì nỗi hận đó dường như chia sẻ cho anh bất nhiêu.
Để cho cô thấy thoải mái, muốn đánh giết gì tùy cô, anh đứng cạnh giường, nơi cô đang ôm lấy đôi chân của mình mà gục mặt.
"là lỗi của tôi, thật lòng xin lỗi cô."
"xin lỗi?" - tiếng vọng từ cổ họng khô rát của cô phát ra - "với anh chỉ biết xin lỗi thôi sao?"
Biết là đàn ông đôi lúc phải phát tiết, huống hồ gì đàn ông như anh được mệnh danh là "thầy tu", bao nhiêu năm không hề tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào?! Ngày hôm qua, cũng là lần đầu tiên của anh, nhưng...người đáng thương và mất đi sự trong trắng ấy chẳng là cô sao?
"tôi..."
"anh vừa lòng chứ?"
Cô lạnh lùng buông ra lời nói sắt đá.
Nếu có con dao sắt nhọn ở đây, cô liều mình sẽ đâm nó vào người anh thật sâu để rữa mối hận này.
Cô mất hết rồi, một phút sai lầm....lẽ ra đêm qua cô phải tỉnh táo, lẽ ra mọi chuyện sẽ không có gì đi quá xa với giới hạn.
"làm vợ tôi đi!"
Câu nói đó của anh làm ngưng động thời gian trong căn phòng lại.
Tiếng tích tắc từ đồng hồ có thể nghe rõ từng nhịp từng giây, cánh cửa sổ bị lá cây va đập vào cũng ra rất rõ...!Anh điên rồi sao lại đề nghị việc này? Vì trách nhiệm à? Cô cần điều đó ư?
"anh tránh ra khỏi người tôi đi, anh khiến tôi kinh tởm lắm!"
"tôi biết mình nói ra điều này là không hay.
Tôi muốn..."
"muốn chịu trách nhiệm với tôi?" - cô cười gàn dở - "anh biến tôi thành thứ gì đây rồi mà còn đòi có trách nhiệm hả? Là tôi sai rồi....tôi quyết định sai rồi...."
"đúng! Chúng ta đều quyết định sai, nhưng đừng như vậy mà tự làm khổ bản thân, có được không?"
"làm khổ bản thân mình? Sao anh không lo việc của thân anh đi? Anh nghĩ mình là một quân nhân trên vạn người rồi áp đặt suy nghĩ đó cho tôi à?"
"nếu tôi nói...là tôi thật lòng muốn cô gả cho tôi?"
Từ trước đến nay, lời Hà Nhiêm Ấn này nói ra chưa một lần làm trái ý lòng.
Cũng chưa hề thay đổi suy nghĩ, đã nói là phải làm được.
Việc này tất yếu không phải chuyện để đùa.
"lấy một người như anh? Sớm muộn gì tôi cũng trở thành một quả phụ sớm! Giờ thì nghe xong câu trả lời rồi, anh ra khỏi phòng tôi đi!"
Cô chỉ tay, lớn giọng nói với anh mà không hề chớp mắt.
Chưa một ai dám lớn tiếng với anh như thế, cô là người ngoại lệ duy nhất.
"được! Cô nghĩ ngơi đi"
Con người Hà Nhiêm Ấn không còn quá xa lạ với chuyện làm đúng ý người khác.
Anh không muốn mình phạm sai lầm khi chạm đến quyền riêng tư cá nhân.
Khi bóng dáng anh đi mất rồi, Trương Lệ Tường mới òa khóc như đứa trẻ.
Thầm trách anh sao quá vô tâm, đáng lý ra chỉ một vài giây nữa...Cô đã vì câu nói ấy mà siêu lòng rồi.
"Hà Nhiêm Ấn, anh là cái thứ chết bầm!!!"
*****
Tại nghĩa trang,
Linh cửu cũng đã được an táng đầy đủ, mọi thủ tục pháp lý đều đã giải quyết xong.
Dáng người trầm lặng đứng đó không cất lời nào.
Chỉ khi đi ra khỏi, Lục Cầm Tiêu mới lên tiếng an ủi.
"chẳng qua chỉ là kiếp người, kiếp này phạm sai lầm, hãy để mọi chuyện qua đi"
"ừm"
Lòng anh cũng nhẹ đi phần nào, không suy nghĩ, không oán trách.
Lưới trời lồng lộng, luôn dán mắt vào những kẻ có suy nghĩ sai lệch, làm những việc trời không dung, đất không tha này.
Xem như...cha và anh trai mình đã về với chín suối làm lại cuộc đời tốt hơn.
Về đến nhà, Cơ Châu Kiệt mới trút hết nỗi trần mình mà nằm nhoài lên giường.
Cảm giác như đã trải qua chuyện gì đó kinh khủng lắm, chẳng qua đây chỉ là cơn mộng của đời người, tỉnh mộng thì tan thành mây khói.
"qua tuần sau chúng ta chủ động tiến công đánh giặc rồi, cậu còn điều gì chưa nói không?" - Lục Cầm Tiêu ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ngắm ra bầu trời đầy sao.
Điều gì chưa nói? Còn biết bao nhiêu điều mà mọi người chưa thể nói cùng nhau, nhưng làm sao trong một khoảnh khắc mà nói hết nổi lòng mình được đây.
"không có"
"tôi thì có khá nhiều đấy chứ! Tuần sau là một trận đánh lớn, chúng ta dù chuẩn bị kĩ càng nhưng cũng không đoán trước được điều gì.
Đánh khắp nơi: trên cao dưới suối, từ liên tỉnh thành...biết bao nhiêu người dân vô tội sẽ mất mạng đây."
Thở dài lấy hơi, ngẫm nghĩ rồi anh tiếp lời mình.
"xã hội này khắc nghiệt nhĩ? Này...Cậu từng thích một ai chưa?"
Từ nhỏ đã gắn liền với quân phục quân đội, đã nếm không ít đắng cay nhưng về chuyện thích hay thương một ai thì đó lại là chuyện khó nói.
"ý cậu là sao?"
Lục Cầm Tiêu phì cười, đặt tay lên thành cửa sổ rồi vu vơ.
"tôi thì có đấy, tôi thương một người...nhưng lại sợ xã hội này, thế nên tôi chỉ dám đứng sau mà mong người đó hạnh phúc và được nhiều thứ tốt đẹp nhất."
"nói thẳng thì hay hơn"
Cơ Châu Kiệt xoay người, vắt tay lên trán trầm ngâm.
"nếu nói được thì tôi đã không phải khó chịu thế này rồi"
"nếu không nói thì người cậu thích sẽ không biết được cậu đang nghĩ gì"
Cầm Tiêu xoay người lại, nắm hai cổ tay, chân bắt chéo nghiêng đầu nhìn Châu Kiệt.
"tôi thích cậu"
Sự im lặng đột ngột giữa hai người, có chút gì đó gọi là khó xử...!
"đùa thôi!!" - đẩy mạnh tay vào người Châu Kiệt - "cậu đừng lấy vẻ mặt đó nghi ngờ tôi, yên tâm, sau này con tôi...sẽ gọi cậu là chú đấy"
Thấy Châu Kiệt không nói gì, Cầm Tiêu vội vàng xoay người đi rồi thở dốc, suýt nữa thì....