Các bên đều có người canh gác cẩn mật, chỉ cần nhất cử nhất động cũng dễ dàng bị phát hiện ra.
Xem ra, việc cứu mẹ chồng ngay lúc này là không thể.
Nhưng, cô đã nắm được một ít tin tức của Chu Tam vừa nói, chỉ còn 2 ngày nữa là các cánh quân bắt đầu chiến đấu...điều đó đồng nghĩa với việc...!Hà Nhiêm Ấn trở lại chiến khu sao?
Còn nữa...!việc mà chị anh ta bị sát hại có lẽ vẫn chưa bị phanh phui ra vì sáng nay vẫn thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Hà Ưng.
Cô làm sao vậy chứ? Đang lo lắng cho gia đình đáng chết này ư? Không thể nào! Cô chỉ đang làm việc mà mình cần làm vì đất nước này mà thôi.
Phải nhanh chân lên thông báo với chú Hải.
Phó Hải những ngày gần đây thường hay lên cơn co giật, sức khỏe không mấy là khá hơn.
Khi thấy Lệ Tường đến, ông cố gượng để nói chuyện, không muốn cô phải lo lắng cho mình.
"Lệ Tường à, con bé này...đi đến đây thường như vậy con sẽ bị theo dõi mất"
"chú Hải, chú bị làm sao vậy? Sắc mặt chú...bệnh cũ tái phát sao?"
Ngày nhỏ, thấy chú Hải thường xuyên phải dùng thuốc để bệnh co giật bẩm sinh không tái phát lung tung, nhưng chắc có lẽ ngày càng lớn tuổi, sức đề kháng không còn nên...bệnh mỗi lúc một nặng hơn.
Đã vậy, chân lại mang tật nguyền, việc di chuyển chỉ nhờ vào các tay sai.
"không sao cả, chỉ là bệnh vặt của tuổi già thôi mà.
Nghe ta nói, còn vài ngày nữa, con không được manh động mà đi theo Nhiêm Ấn ra căn cứ quân, rõ chưa? Điều này rất nguy hiểm!"
"chú biết rồi sao?"
Không ngờ, việc này chỉ còn mỗi cô là không biết, có lẽ trong mấy ngày qua cô chỉ cắm cúi trong nỗi buồn của mình mà không mảy may quan tâm mọi thứ bên ngoài.
"còn một việc nữa...Hà Ưng là loại người có thể làm bất cứ thứ gì lão ta muốn, con đừng nên lơ là, kẻo bị rơi vào lưới hổ.
2 ngày tới, con phải trở về đây, nghe ta!"
"nhưng con...con không thể! Chẳng phải chú đã nói...việc trả thù nước, trả thù cho những người đã mất oan mạng như cha con dưới tay Hà Ưng đó phải trả giá hay sao? Bây giờ chú lại ngăn cản con?"
Ông nhìn cô mà mắt rưng rưng, ông nghĩ mình không còn nhiều thời gian sau này nữa, liền thở dài.
"Lệ Tường à, chú biết con đang nghĩ gì.
Nhưng...có lẽ chú đã lầm rồi, việc để con một mình đương đầu với những thứ nguy hiểm bên ngoài không phải là tâm nguyện mà cha và ta muốn"
"chú...chú đừng nói vậy, chắc chắn chú không sao mà.
Đừng...đừng nói những lời đó được không chú?"
Như hiểu ra vấn đề, cô bắt đầu run rẩy nắm lấy tay chú mình mà rơi lệ.
Trước khi vào đây, cô đã nghe những tên tay sai bên ngoài nói rằng sức khỏe chú rất yếu, chú làm vậy chỉ để khiến cô an tâm thôi, đến ngay cả bác sĩ thường ngày vẫn hay đến đây thăm khám đều khuyên chuẩn bị tinh thần trong trường hợp xấu nhất.
"tiểu tử ngốc, ta thật lòng xin lỗi con.
Đáng ra ta không nên đưa hận thù lên con để con phải thay những người như ta trả thù.
Ta còn có lỗi hơn khi gả con cho một người mà con không yêu, lại còn là con trai của giặc....sau này, khi gặp cha con, làm sao ta có thể ăn nói đây"
"không đâu chú! Con nghe lời chú mà...con nghe lời chú...được chứ? Chú đừng nói những câu như vậy nữa...chú đừng làm con sợ mà..."
Sắc mặt chú Hải bỗng dưng biến sắt, mắt mờ đi hẳn...Bên tai chỉ văng vẳng tiếng khóc, nhưng không rõ ai đang rầu rĩ...tất cả chỉ còn lại một màu đen bao trùm.
"người đâu...mau gọi bác sĩ...nhanh lên!!!"- cô gào thét nắm lấy tay chú.
Nước mắt bất lực ngồi tại một góc bệnh viện, không ai hiểu vì sao cô cứ lăn dài nước mắt mà không dứt.
Chú Hải là người thân cuối cùng và là duy nhất tiếp thêm động lực sống cho con.
Bao nhiêu bài học quý giá chú thay một người anh, một người cha để tận tâm dạy dỗ cô suốt bao nhiêu năm....đâu thể nói xa là xa ngay được....!
Một tiếng....một tiếng...rồi thêm một tiếng nữa...mắt cô dường như không thể nhắm lại được vì sưng...!Cô cứ ngồi lỳ tại đó, ngay trước phòng cấp cứu đợi một kết quả tốt nhất.
Bác sĩ bước ra ngoài, sự mong đợi được lắng nghe điều tốt lành dâng trào lên tận ngưỡng, cô đứng dậy, không cần đợi bác sĩ nói gì.
"chú tôi thế nào rồi? Ông ấy đã qua cơn nguy kịch chưa? Sức khỏe ông ấy ổn rồi chứ? Tôi có thể vào được không?"
"cô bình tĩnh đã...hãy nghe chúng tôi nói"
"nói? các người cần nói gì? chẳng phải chú tôi vẫn nằm trong đó sao?"
Bác sĩ thấy vẻ mặt hốc hác và sự mất bình tĩnh của cô, liền thở dài và nói trầm mặc.
"thành thật xin lỗi cô...chúng tôi..."
"không cho các người nói từ đó! Chú tôi không sao, đúng chứ? Tôi vào trong đây!"
"chú cô hiện tại đã ngừng đập ở tim! Chúng tôi đã đợi chữ kí của cô về việc rút ống thở cho ông ấy"
"sao chứ?" - tay chân cô run lên bần bật - "ngừng đập tim?" - hoảng loạn - "các người...các người nói gì vậy? Chú tôi...lúc nãy vẫn còn nói chuyện vui vẻ, các người nói dối..."
"cô nghe chúng tôi nói đã.
Tình hình sức khỏe của ông ấy đã được chuẩn đoán bước vào giai đoạn cuối...tất cả các chức năng cơ quan đều bị ảnh hưởng, nếu cứu sống thì phần trăm trở thành người thực vật rất cao...."
"không...không thể nào...chú tôi...làm sao có thể chứ?"
"đây là giấy kết quả vài tháng trước chúng tôi đưa cho ông ấy, cô có thể xem qua, chúng tôi cũng sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ về việc kí giấy xác nhận, mong cô đừng quá đau buồn.
Chào cô"
Mọi người đi hết, chỉ còn đó một mình cô với nỗi đau mất mát này.
Còn gì đau đớn hơn chứ? Sao mọi thứ dồn dập vào ngay lúc này? Ông trời muốn cô chết đi thì trời mới xanh sao?
Tim cô đau gấp trăm ngàn lần bị kim đâm vào, nước mắt cô chảy xuống như thác đổ trên núi cao...từng giọt...từng giọt...như bài hát đau lòng...!
"Khi nào hoa mới tàn
Khi nào gió mới thổi
Khi nào lá phong rụng
Khi nào ta và người...!Mới có thể tương phùng?".