Chàng Rể Quyền Thế

Chương 185



“Tôn đại ca, có lẽ hắn muốn giới thiệu anh làm con rể cũng nên. Nghe nói hắn còn có một cô em vợ xinh đẹp đang là học sinh cấp ba!” Một tên thuộc hạ cười cợt.

Tôn Thắng cố lộ ra vẻ mặt sợ hãi nói: “Như vậy sao được. Tôn Long tao đi làm xã hội đen nhiều năm như vậy, giờ lại theo cậu chủ đây trở thành con rể thì mất mặt quá?”

“Đại ca, em nghe nói hắn ở nhà còn bưng nước rửa chân cho mẹ vợ. Kết hôn ba năm rồi vẫn chưa chạm vào tay vợ lần nào.” Một tên khác tiếp lời.

“Chậc chậc chậc, thật sự là mở mang tầm mắt, Tôn Thắng tao phải thừa nhận, tao sợ rồi! Nhưng tạo thực sự muốn hỏi mày, mày có còn là đàn ông không? Hay là cởi quần ra đi, để tao xem xem thứ đó của mày còn không? Đã khó xử tới mức này rồi, mày sống trên còn có ý nghĩa gì không? “Tôn Thắng kinh ngạc.

Bùi Nguyên Minh cũng lười giải thích bất cứ điều gì, nhưng anh nhảy khỏi sàn đấu và đi về phía Tôn Thắng.

Cùng lúc đó, người của Tôn Thắng nhanh chóng bước tới chắn trước mặt hắn. Những người này ngày thường là võ sĩ, võ nghệ sao có thể kém được? Hơn nữa bọn chúng cầm gậy sắt vào thời điểm này càng thể hiện sát khí kinh người.

“Còn muốn đánh tao sao? Mày là Lý Tiểu Long à? Muốn một choi mười?” Tôn Thắng nhìn Bùi Nguyên Minh như kẻ bại não: “Xem ra mày không chỉ là một tên vô tích sự, mà não còn có vấn đề nữa. Thật sự cho rằng mày đã thắng trên võ đài thì có tư cách để nói chuyện với tao? Mày là ngốc nghếch thật sự hay là não bị úng nước rồi?” Ngô Kim Hồ ở phía sau lạnh lùng đi tới, tuy rằng cả người anh ta đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bước tới đứng ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh.

“Cậu Bùi, hôm nay cho dù có chiến đấu tới chết, tôi cũng chiến cùng cậu.”

Ba tiếng “cậu Bùi” làm cho Tôn Thắng có chút sững sờ, hắn dường như đã đoán được thân phận của Bùi Nguyên Minh.

“Cậu Bùi, chắc không phải là gia tộc Bùi ở Đà Nẵng chứ? Tao chưa từng nghe nói gia tộc Bùi ở Đà Nẵng lại có một hậu duệ vô dụng như vậy đấy.” Tôn Thắng suy nghĩ một chút rồi sốt ruột quay lại: “Thôi, mày được xem là cái thá gì chứ. Đánh gãy hết tay chân rồi ném nó ra ngoài, ông đây còn đang bận “.

“Vâng.”

Lúc này, ít nhất mười mấy tên thuộc hạ cầm gậy sắt tiến lên phía trước, Tôn Thắng cũng không thèm liếc một cái mà xoay người rời đi. Bùi Nguyên Minh tuy lợi hại nhưng chắc chắn không thể thể đánh bại nhóm thuộc hạ của hắn.

Phía sau vang lên tiếng đánh nhau, Tôn Thắng cười lạnh, càng ngày càng cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn mới vừa đi chưa được ba bước, đột nhiên có một người từ phía sau khóa chặt cổ hắn.

Tôn Thắng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Ngô Kim Hồ lại thấy rõ mồn một.

Vừa rồi mười mấy tên thuộc hạ của hắn ta cùng nhau xông lên, nhưng bọn chúng chỉ giống như tờ giấy mỏng, năm ba đòn đã bị Bùi Nguyên Minh đánh ngất. sức chiến đấu này…là của một người bình thường sao? Ngô Kim Hổ suýt chút nữa còn tưởng rằng đây chính là Chiến Thần trở lại trên chiến trường.

“Tao đã từng cho mày cơ hội.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Toàn thân Tôn Thắng run bần bật, mặt tái mét, hắn khó khăn xoay người lại, từ khóe mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang khóa chặt cổ mình.

“Bùi Nguyên Minh, con mẹ nhà mày muốn làm cái gì? Không lẽ mày không biết, chọc giận tao, cả nhà họ Trinh đều phải tắt điện chứ đừng nói tới một thằng con rể như mày!” Tôn Thắng tức giận đay nghiến.

“Đưa tôi lên trên, thả đại sư Nạp và Nạp Nhã Lan ra, bằng không tôi sẽ giết anh.” Bùi Nguyên Minh hạ giọng nói, như thể những gì anh nói là điều đương nhiên.

“Mày dám!?” Tôn Thắng hét lên.

Nhưng đáp lại hắn là lòng bàn tay dùng lực từ từ siết chặt, Tôn Thắng cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, trước mắt như tối sầm lại.

“Thả…thả người…Tao thả người…” Tôn Thắng giãy dụa nói: “Mày để tao đi trước.”

“Đi!”

Ba người rời khỏi võ đài tiến vào hậu đài, lúc này, thuộc hạ của Tôn Thắng mới có phản ứng trở lại. Gần năm mươi sáu tên cầm gậy sắt xông lên bao vây phía trước.

“Bùi Nguyên Minh, mày đang đi tìm cái chết, tao sẽ không tha cho mày. Người nhà họ Trịnh đều sẽ được chôn chung với mày, còn cô vợ của mày, tao sẽ thay mày chăm sóc tốt.” Tôn Thắng đe dọa.

“Bụp—”

Bùi Nguyên Minh kéo hắn xoay người một cái, một đòn làm cái miệng lớn của hắn như muốn rơi ra ngoài, đầu của Tôn Thắng cũng bị đấm tới mức sưng to như đầu lợn.

“Tính mạng của anh bây giờ đang nằm trong tay tôi. Trước khi thuộc hạ của anh xông lên, tôi có cả trăm cách làm cho anh sống không bằng chết. Nếu anh còn tiếp tục phí lời, tôi sẽ khiến anh không còn được nhìn thấy ánh

mặt trời ngày mai nữa.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói. ” Anh, anh à, anh chính là anh ruột của em, từ nay em không dám nữa, thật sự không dám nữa.” Tôn Thắng ôm mặt, lúc này hắn nào dám cứng họng nữa: “Bọn mày cút ra, còn không mau cút ra. Một đám người vô tích sự.”

Đám thuộc hạ lưỡng lự nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám bao vây nữa.

Bùi Nguyên Minh nhìn Ngô Kim Hổ một cái, nháy mắt ra hiệu với anh ta rồi mới áp giải Tôn Thắng đi vào phòng VIP.

“Bốp bốp—”

Trong phòng chờ VIP, hai tên thuộc hạ đang cầm gậy sắt bị Bùi Nguyên Minh một cước đá thằng vào tường, một lúc sau mới đứng dậy được.

“Phịch—.”

Một cước đạp thằng lên bụng Tôn Thắng và đá bay hắn vào góc tường, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng bước tới phía trước cởi trói cho Nạp Nhã Lan, trầm giọng nói: “Không sao chứ?”