Chàng Rể Quyền Thế

Chương 306



Cùng lúc đó, khu ngoại ô Hải Dương.

Chiếc xe Porsche của Bùi Nguyên Minh đỗ ở ven đường, anh xuống xe, tùy ý châm một điếu thuốc, sau khi hút một nửa mới lạnh nhạt nói: “Ra đi, ẩn núp có gì vui?”

Một lát sau lập tức nghe thấy tiếng leng keng truyền đến từ ven đường, sau đó có bảy tám người đàn ông cầm ống thép đi ra.

Nhìn gương mặt của mấy người này rõ ràng là người vùng khác, Bùi Nguyên Minh cười như không cười nói: “Hóa ra là đại ca đường phố, các anh đều đến từ Thiếu Thành à?”

“Thì sao?” Kẻ dẫn đầu chính là một gã cao lớn đầu trọc, gã ta cười lạnh nói: “Dù mấy anh đây từ đâu đến thì mày chỉ cần biết một điều, chính là mấy anh đây đến tiễn mày lên đường. Mày định tự ra tay, hay là để mấy anh đây

tiễn mày một đoạn đường?”

“Các anh tiễn tôi một đoạn đường?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Tôi cho các anh một cơ hội, bây giờ các anh lập tức xéo đi thì tôi sẽ không so đo với các anh, thế nào?”

“Đậu má, đại ca, đầu óc của thằng nhãi này không có vấn đề chứ? Dám bảo chúng ta xéo đi?”

“Tên này không biết hoàn cảnh của bản thân sao? Hay là chúng ta dùng

chút thủ đoạn với nó?” “Ở bên Thiếu Thành luôn phải làm việc cần thận, hiếm khi có việc lớn ở vùng khác, hay là chúng ta chơi lớn, dùng tên này chơi đùa một chút, sau đó

tiễn nó lên đường được không?”.

“Mẹ nó, mày có đam mê này à? Nhưng mà tên mặt trắng này nhìn cũng trắng trẻo, có vẻ cũng không tệ đâu?”

Bảy tám tên to con cùng vây quanh, ai cũng có vẻ mặt châm chọc.

Thấy Bùi Nguyên Minh là một tên mặt trắng gầy yếu, mấy tên to lớn nay tỏ vẻ muốn ăn chết anh.

Nhìn dáng vẻ của mấy tên này, Bùi Nguyên Minh thở dài một cái, thản nhiên nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở các anh, mấy năm này tính của tôi tốt hơn nhiều, nếu là trước đây thì bây giờ các anh đã chết rồi.”

“Ha ha ha ha, thằng nhãi này uy hiếp khiến tôi sợ quá!”

“Đại ca, để em!”

“Lần đầu tiên gặp được tên hung hăng hơn chúng ta, có vẻ thú vị!”

Đám Giang Long đường phố này, ai cũng đang mim cười. Người giao nhiệm vụ cho bọn họ đã nói trước, đây chính là tên ở rể, là oắt con vô dụng, bọn hắn muốn làm gì thì làm, giết chết cũng không sao.

Không ngờ thằng nhãi này không sợ chết, vậy thì chuyện này vui rồi.

Trong chốc lát, trừ tên đại ca ra, những người còn lại đều lao về phía trước.

Đi kèm với tiếng đánh nhau, trong sân nhanh chóng truyền ra tiếng kêu đau đớn.

Đại ca vốn đang thong thả xem kịch bỗng hoảng sợ nhận ra, không đến một phút mà tất cả đàn em của mình nằm trên đất, đứa nào cũng không ngừng co giật, không có sức bò dậy.

“Thế này…”

“Đại ca, tên này hơi giỏi đấy!”

“Đại ca, làm sao giờ? Chúng ta không đánh lại nó!”

Từng giọng nói run lẩy bẩy trên mặt đất, mà khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bình thản đi về phía của mình, tên đại ca này vô thức run rẩy.

Nhưng mà, cách làm việc từ trước đến nay vẫn khiến gã ta không nhịn được quát lên: “Thằng nhãi, mày dám đụng đến người của tao? Mẹ nó mày muốn chết à!”

“Muốn chết, anh nói tôi sao?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Vậy tôi phải làm gì? Xin lỗi anh sao?”