Chàng Rể Quyền Thế

Chương 352



Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Bùi Nguyên Minh, bởi vì lúc này trên bề mặt bức tranh quý giá này, đã bị anh gập ra một vết mờ nhạt.

Lúc này Bùi Nguyên Minh cười như không cười nhìn Trương Đình, nói: “Hội trưởng Trương, ông vừa mới nói, nếu lần này lại thua tôi, đồng hồ này sẽ là của tôi?”

Sau đó anh lại nhìn Trương Lăng: “Thằng phế vật mày có nói, nếu tranh này là giả, mày sẽ dập đầu nhận sai với tao?”

Từ lúc Trương Đình nhìn thấy Bùi Nguyên Minh tay bẻ cành mai, đã giống như kiến bò trong chảo nóng, lo lắng không yên.

Nhưng dù sao ông ta cũng là nhà giám định tranh nổi tiếng cấp bậc thầy, vẫn rất tin tưởng vào chuyên môn của mình, làm sao ông ta có thể thừa nhận vào lúc này?

Thằng nhóc trước mắt này, chẳng qua chỉ là thằng ở rể trong một dòng họ hạng hai của thành phố Hải Dương mà thôi, trong hàng ngũ giám định bảo vật lại càng không có danh tiếng gì, thẳng đó nói tranh này là hàng nhái thì phải nghe nó chắc? đúng là chuyện cười!

Nghĩ như vậy, Trương Đình thấy tự tin hơn, lúc này hung tợn nói: “Đúng vậy, tôi nói lại lần nữa, tranh này là thật! Nếu không phải thật, chiếc đồng hồ Rolex này thua cho cậu! Nếu là thật, tôi cũng không cần đồ vật gì của cậu, cậu quỳ xuống xin lỗi cho tôi!”

Nhìn thầy của mình tràn đầy tự tin, Trương Lăng lúc này cũng cười nhạo nói: “Bùi Nguyên Minh, mày cũng đừng quá ngây thơ! Làm sao mày có thể là đối thủ của thầy tạo chứ!” “Nếu tranh này thật sự là giả, tao lập tức dập đầu nhận sai, nếu tranh này là thật, mày lập tức cút ra ngoài cho tao!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh như nhìn thằng ngốc: “Mày đã chắc chắn như vậy, hôm nay tao sẽ dạy mày một bài học vậy.”

“Cả đời Đường Bá Hổ vẽ tranh rất nhiều, nhưng lưu truyền tới nay rất ít.”

“Tới thời kỳ dân quốc, có một họa sĩ dân gian mà mọi người đều đã nghe nói qua, gọi là Trương Đại Thiên, trình độ hội họa thư pháp của ông ấy rất cao, tranh của ông ấy có giá trị rất đáng kinh ngạc.”

“Mà vị cư sĩ Trương Đại Thiên này, cực kỳ sùng bái tranh của Đường Bá Hổ, cũng cất giấu không ít bút tích thật, ông ấy bèn dùng thời gian mấy năm, vẽ ra không ít tác phẩm của Đường Bá Hổ.”

Nói tới đây, Bùi Nguyên Minh cầm bức tranh trong tay lên, nói: “Bức ‘Hổ Gầm Sơn Cư Đồ’ này chắc hẳn là do ông ấy sao chép lại, chẳng qua vì danh tiếng của Trương Đại Thiên rất lớn, cũng có địa vị rất cao trong giới tranh thư pháp, cho nên bức tranh này, cho dù chỉ là mô phỏng, nhưng giá cao.” cũng rất

“Nhưng dù sao, mô phỏng cũng chỉ là mô phỏng, so với đồ thật vẫn có sự khác nhau, mặc kệ giống nhiều hay ít, giá trị thế nào, đồ dỏm chính là đồ dỏm, đồ dỏm có giá trị cao tới đâu, cũng là đồ dỏm.”

Ngay lúc này, trong đám người không biết ai hừ lạnh một tiếng, nói: “Thằng ở rể, mày có chứng cứ gì mà nói như vậy?”

Bùi Nguyên Minh vuốt cằm, nói: “Khi Trương Đại Thiên còn sống, phong cách hội họa của ông rất đa dạng, các tác phẩm khác nhau sẽ có phong cách khác nhau, nghệ thuật hội họa của ông dựa trên việc khôi phục lại toàn bộ truyền thống lịch sử hội họa của nước ta, lấy ‘ba phần thiên tài, bảy phần dụng công’ dùng phong cách trường phái khác nhau của các tác giả qua các triều đại, ý tưởng và kỹ xảo, đều tiến hành tiêu hóa và dung hợp, ông theo hướng truyền thống, dung hòa, và tích hợp thế mạnh của các tác gia, đường nét và phong cách hội họa của ông là một hình ảnh thu nhỏ của cả lịch sử hội họa nước ta.”

“Trương Đại Thiên có kỹ thuật vẽ tranh hàng đầu, sao chép tranh của Đường Bá Hổ, giống nhau như đúc, hoàn toàn có thể lấy giả thành thật, bắt kể kỹ xảo, hay là thần vận, người chuyên nghiệp cũng không nhìn ra được.”

“Thế nhưng, Trương Đại Thiện cũng là một người kiêu ngạo và tự phụ, tuy rằng ông ấy sao chép rất giống, nhưng lại không muốn người đời sau nhầm lẫn tranh của ông thành tác phẩm gốc của Đường Bà Hổ, cho nên, ông ta cố ý để lại một nét phá trên bức tranh…”

Bùi Nguyên Minh nói tới đây, một vài người sưu tầm đã bị lời nói của anh hấp dẫn.

Trương Đại Thiên khi còn sống có thể nói là huyền thoại, bức tranh của ông đều có giá trị rất cao.

Cho dù bức tranh trước mắt này là Trương Đại Thiên mô phỏng bút tích Đường Bá Hổ, cũng tuyệt đối cực kỳ có giá trị.

“Nét phá gì, mày nói đi chứ!”

“Đúng! Mày không tìm được bằng chứng chứng tỏ bức tranh này là giả, nên mới nói mò nhiều như vậy chứ gì?” Cũng có không ít người dưới sự ám chỉ của Trương Lăng, mở miệng trào phúng, bọn họ cũng không muốn cho Bùi Nguyên Minh đấu thắng thêm lần nữa.

Bùi Nguyên Minh nhìn những người này, chỉ vào vết anh gập lúc nãy, nói: “Đây chính là nét phá…”