Nạp Nhã Lan cũng không phải kẻ ngốc, cô ấy dĩ nhiên có thể nhận ra Trình Tiên cũng có chút gì đó” với Bùi Nguyên Minh.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô gật đầu cười: “Không sao, anh tặng tôi một món quà đắt tiền như vậy. Tối nay ăn gì cũng không thành vấn đề.”
Nghe vậy, Trình Tiên kinh ngạc liếc nhìn Nạp Nhã Lan, vẻ mặt có chút bất ngờ.
Cô chắc chắn sẽ không ngạc nhiên nếu Bùi Nguyên Minh tặng cho Trịnh
Tuyết Dương một thứ đắt tiền như vậy.
Nhưng cô gái thoạt nhìn rất lạnh lùng cao ngạo này là sao đây?
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trình Tiên vang lên, là cố vấn của gọi đến. cô
Điện thoại được kết nối, bên kia một giọng nói cổ quái truyền đến: “Trình Tiên, sao cô và bạn học của cô còn chưa tới đây? Không phải hai người đã lén lút đi hẹn hò rồi đấy chứ?”
Cố vấn của Trình Tiên và Giang Thần cũng sẽ tham gia buổi tọa đàm về y khoa.
Nhưng chắc là ông ấy không tìm thấy hai học trò này ở hội trường nên mới gọi điện đến trêu chọc.
Trình Tiên liếc nhìn Giang Trần hiền lành nho nhã, nói: “Thầy ơi, thầy đừng đùa nữa mà. Em vừa tình cờ gặp hai người bạn thôi. Bọn em sẽ tới ngay. Nhân tiện, em dẫn theo hai người bạn của em cùng tới để mở mang thêm kiếnthức được không ạ? ” %3D
“Không vấn đề gì cả. Buổi tọa đàm y khoa này cũng chỉ là một buổi tụ họp bạn bè cùng ngành mà thôi. Em muốn dắt bạn tới đây, thầy rất hoan nghênh nữa là. Mau đến nhanh đi nhé.” Vị cố vấn ở đầu dây bên kia nghe giọng dường như rất phấn khích, rõ ràng ông ấy cũng rất hứng thú với đề nghị của Trình Tiên.
Trình Tiên vui vẻ tắt điện thoại, vừa định nói gì đó, thì lần này đến lượt điện thoại di động của Nạp Nhã Lan vang lên.
Nghe máy xong, cô áy náy xin lỗi: “Bùi Nguyên Minh, thực xin lỗi, bên phía ông nội tôi có chút việc gấp, chúng tôi cần phải quay lại Thiếu Thành ngay lập tức, để lần sau dùng bữa cùng mọi người vậy.”
“Có cần anh tiễn em không?” Bùi Nguyên Minh có chút ngượng ngùng.
“Không, xe của ông nội đã đậu trước cổng trung tâm thương mại rồi. Tôi có thể tự về được. Anh cứ đi cùng bác sĩ Trình đến buổi tọa đàm y khoa đi.”
Nạp Nhã Lan mỉm cười dịu dàng: “Anh nhớ đấy, nếu có đến Thiếu Thành, nhất định phải gọi cho tôi. ” %3D
Bùi Nguyên Minh gật đầu, chưa kịp nói gì thì Nạp Nhã Lan khôi phục lại hình tượng nữ thần lạnh lùng, quay lưng sải bước trên giày cao gót đi thẳng ra khỏi trung tâm thương mại.
Bên ngoài trung tâm thương mại, ngồi ở ghế sau chiếc Mercedes Maybach.
Nạp Hoàng Chi nhìn Nạp Nhã Lan lật chiếc hộp quà trong tay, dáng vẻ quyến luyến không rời, nhịn không được bèn nói: “Nhã Lan, nếu không phải trong nhà xảy ra chút chuyện, ông cũng sẽ không tới đón cháu đi ngay đâu.”
Đứa cháu gái này khó khăn lắm mới có một buổi hẹn hò hiếm hoi với Bùi Nguyên Minh, kết quả lại bị ông phá mất, Nạp Hoàng Chỉ cảm thấy có lỗi với cô vô cùng.
“Ông ơi, không sao đâu ạ. Một buổi hẹn hò không hoàn hảo thực ra lại là hoàn hảo nhất. Như vậy lần sau mới có thể mượn cớ để anh ấy hẹn cháu lần nữa!” Nạp Nhã Lan mim cười, rồi mở hộp quà trên tay: “Ông ơi, ông nói xem, anh ấy rốt cuộc là người như thế nào? ”
Con mắt nhìn của Nạp Hoàng Chi vô cùng hơn người, đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là ông ấy có thể nhận ra được giá trị của chiếc vòng cổ trên tay Nạp Nhã Lan.
Lúc này, đồng tử của ông hơi co lại, miệng lẩm bẩm nói: “Chằng lẽ cậu ta thật sự là người nhà họ Bùi?”
“Nhưng là, tứ kiệt của nhà họ Bùi, chưa từng nghe nói có cái tên Bùi Nguyên Minh…”
Đà Nẵng, Dương Thành.
Dương Thành là một huyện của Đà Nẵng và là trung tâm kinh tế chính trị của miền Nam.
Ở nơi như vậy, bất kỳ gia tộc hạng nhất nào có thể vươn lên được, đều có khả năng nắm trùm hết các tỉnh phía Nam.
Dương Thành, vùng đất long mạch nằm ở núi Bạch Vân..
Núi Bạch Vân được chia thành bộ phận: trước núi và sau núi. Vùng phía trước núi là một thắng cảnh đẳng cấp năm sau của Dương Thành, nhưng khu vực phía sau thì khác hoàn toàn.
Khu vực phía sau núi là lãnh thổ riêng của một đại gia tộc kể từ khi nước đất nước ta được thành lập.
Gia tộc họ Bùi ở Đà Nẵng, hưng thịnh hàng trăm năm, thậm chí việc thay đổi triều đại cũng không ảnh hưởng đến địa vị của bọn họ ở Đà Nẵng.
Sau lưng núi Bạch Vân có một khu vườn cổ có diện tích hàng nghìn hecta, lối đi quanh co trong vườn hệt như chốn thần tiên ở nhân gian.
Và khu vườn này được gọi là biệt viện Bạch Vân, là nơi tọa lạc của dòng họ Bùi ở Đà Nẵng.
Vào lúc này, ở sân phụ của biệt phủ Bạch Vân, một bóng người đang đứng cúi đầu.