Chàng Rể Quyền Thế

Chương 466



Bọn họ đều tin, Bối Hoàng Triết có thể làm được. Nhà họ Bối có bối cảnh, muốn làm chuyện này rất dễ dàng.

Thậm chí, Bối Hoàng Triết chỉ cần mở miệng nói một câu, cả nhà bọn họ sẽ bị ném ra ngoài mà không thể làm gì.

Trịnh Tuyết Dương cau mày nhìn Bối Hoàng Triết: “Cậu chủ Triết, trước nay chúng ta không thù không oán, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Bối Hoàng Triết cười tủm tỉm tiến tới bên tai Trịnh Tuyết Dương, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Cậu chủ tôi nhìn trúng cô, là vinh hạnh của cô, cô lại không chịu ly hôn với tên vô dụng này?”

“Đây là không cho cậu chủ tôi mặt mũi!”

“Nhưng chỉ cần hai chị em đêm nay bằng lòng cùng tôi làm nên một đêm xuân, như vậy tôi liền không làm khó dễ các cô, như thế nào?”

“Nói không chừng về sau còn trả lại cho các cô một dự án, sao nào?”

“Anh…

. Đồ vô si?”

Sao Trịnh Tuyết Dương có thể bằng lòng điều kiện như vậy.

Với sự kiêu ngạo của Trịnh Tuyết Dương mà nói, cho dù đánh chết cô, cô cũng không thể bằng lòng với điều kiện này. “Được, vậy cô chờ xem.” Bối Hoàng Triết cười không tiếng động, trên mặt là nụ cười âm hiểm, nhưng sau đó xoay người rời đi, Thấy sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trắng bệch, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lo lắng nắm tay cô nói: “Tuyết Dương, làm sao vậy? Bối Hoàng Triết muốn gì?”

Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi ở trong lòng, lắc đầu nói: “Không có việc gì.” Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, Bối Hoàng Triết không có khả năng sẽ từ bỏ ý đồ như vậy. Anh ta chắc chắn sẽ có hành động tiếp theo, Nhưng Bùi Nguyên Minh đối đầu với anh ta thế nào được? Chỉ cầu có thể may mắn tránh thoát đêm nay. Dọc theo đường đi, trong lòng Trịnh Tuyết Dương đều bất an.

Nhưng đi được một nửa, bỗng nhiên có mười người mặc đồ bảo vệ Bùi Thị vây năm người Bùi Nguyên Minh lại.

Những người này mới tới làm bảo vệ nhà họ Bùi chưa lâu, cũng không nhận ra Bùi Nguyên Minh, lúc này trong tay mỗi người đều cầm gậy nhắm vào họ. Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương tái nhớt, lúc này tay cầm tay Bùi Nguyên Minh hơi run rẩy.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng có chút sợ hãi, sớm đã không còn hăng hái như vừa rồi.

Mà Trịnh Khánh Vân thì núp phía sau Trịnh Tuyết Dương, lộ ra một cái đầu nhỏ, gương mặt thấp thỏm không yên.

Họ cũng đều biết, đây chắc chắn là người do Bối Hoàng Triết gọi đến.

Người đàn ông cầm đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sau kỉnh âm vô tình nhìn chằm chằm mấy người Bùi Nguyên Minh: “Anh Bối, đây chính là những kẻ trộm mà anh nói?”

Bối Hoàng Triết ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy! Tôi đã nói với mấy người, tên này chỉ là con rể ở rể sao có thể có thư mời bữa tiệc này chứ?”

“Nhưng nó lại dẫn người nhà vào được đây, tôi nghi ngờ thư mời là giả, hoặc là trộm được!”

“Bữa tiệc này của nhà họ Bùi mấy người là mở để chào đón cậu chủ Minh trở về.” “Nếu như để bọn chuột nhắt này trà trộn vào, xảy ra chuyện gì, những bảo vệ như mấy người gánh vác được trách nhiệm không?”

“Cái gì? Còn có loại chuyện thế này?”

Đội trưởng đội bảo vệ mới nhậm chức không lâu, đang ở thời kỳ nhạy cảm.

Hơn nữa anh ta cũng không biết Bùi Nguyên Minh, lúc này nghe là con rể ở rể, gương mặt lập tức nghiêm túc.

Người như thế này sao có tư cách được mời tham gia bữa tiệc? Bối Hoàng Triết dương dương đắc ý cười với Trịnh Tuyết Dương, tiếp tục nói với đội trưởng đội bảo vệ này: “Đội trưởng, mặc kệ là tình huống nào, tôi kiến nghị bắt người lại trước rồi nói!”

“Hoặc là trực tiếp đuổi ra ngoài là được!”

“Chúng tôi muốn loại bỏ bất cứ sự nguy hiểm nào có khả năng xuất hiện!”

“Tôi xem thư mời của họ trước đã.” Đội trưởng đội bảo vệ không bị Bối Hoàng Triết giựt dây, mà hít một hơi, trầm giọng mở miệng.

Anh ta thuận tay đưa tay phải ra, ý bảo đám người Trịnh Tuấn giao thư mời ra.

Bùi Nguyên Minh: “Anh Bối, đây chính là những kẻ trộm mà anh nói?”

Bối Hoàng Triết ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy! Tôi đã nói với mấy người, tên này chỉ là con rể ở rể sao có thể có thư mời bữa tiệc này chứ?”

“Nhưng nó lại dẫn người nhà vào được đây, tôi nghi ngờ thư mời là giả, hoặc là trộm được!”

“Bữa tiệc này của nhà họ Bùi mấy người là mở để chào đón cậu chủ Minh trở về.” “Nếu như để bọn chuột nhắt này trà trộn vào, xảy ra chuyện gì, những bảo vệ như mấy người gánh vác được trách nhiệm không?”

“Cái gì? Còn có loại chuyện thế này?”

Đội trưởng đội bảo vệ mới nhậm chức không lâu, đang ở thời kỳ nhạy cảm.

Hơn nữa anh ta cũng không biết Bùi Nguyên Minh, lúc này nghe là con rể ở rể, gương mặt lập tức nghiêm túc.

Người như thế này sao có tư cách được mời tham gia bữa tiệc? Bối Hoàng Triết dương dương đắc ý cười với Trịnh Tuyết Dương, tiếp tục nói với đội trưởng đội bảo vệ này: “Đội trưởng, mặc kệ là tình huống nào, tôi kiến nghị bắt người lại trước rồi nói!”

“Hoặc là trực tiếp đuổi ra ngoài là được!”

“Chúng tôi muốn loại bỏ bất cứ sự nguy hiểm nào có khả năng xuất hiện!”

“Tôi xem thư mời của họ trước đã.” Đội trưởng đội bảo vệ không bị Bối Hoàng Triết giựt dây, mà hít một hơi, trầm giọng mở miệng.

Anh ta thuận tay đưa tay phải ra, ý bảo đám người Trịnh Tuấn giao thư mời ra.

Nhưng cả nhà Trịnh Tuấn đều trợn tròn mắt, bọn họ không có thư mời!