Chàng Rể Vô Song

Chương 891: Tiêu Nhã tự tin



Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********

Dù sao cũng cùng là cao thủ, thật ra cao thủ yếu kém cũng không thiếu nên thường thì họ sẽ cắn cứ theo số lượng cao thủ của đối phương mang đến để các nhận lực lượng, sau đó trực tiếp tiến hành phân chia lợi ích, nếu không mỗi thế lực tham gia đều phải đấu tranh một trận mới phân chia cao thấp được, làm thế sẽ khó tránh khỏi tổn thất lớn, vậy là đi ngược với ước nguyện ban đầu khi thành lập hội nghị.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trước đó hội nghị quý tộc thành Thiên Kinh được thành lập là để giảm bớt tổn thất, hay có thể nói là cố gắng tránh né tổn thất hết mức có thể, căn cứ vào độ mạnh yếu của các thế lực để phân chia lợi ích.

Còn những tay đấm bình thường thì căn bản cũng không chênh lệch nhau là mấy, nếu mang theo thì không tiện xác nhận độ mạnh yếu, đôi khi nhân số nhiều nhưng thực lực lại không được ổn lắm, trên thực tế cũng không mạnh nên tất nhiên không thể phân chia được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thế nên lúc trước bốn quý tộc lớn đã thương lượng với nhau và quyết định chỉ mang cao thủ đi, không được phép mang theo tay đấm bình thường.

Từ đó tới nay, quy định đó cũng khiến thành phố Thiên Kinh hay thậm chí là tất cả các thế lực Hoa Hạ đều dần dần ý thức được sự mạnh yếu của các thế lực sẽ được quyết định bởi sức ảnh hưởng, phát triển sản nghiệp, tổng thể lực lượng vân vân và mây mây. Nhưng thứ có thể trực tiếp đại diện cho sự mạnh yếu của một thế lực chính là số lượng cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, thành phố Thiên Kinh hay thậm chí là tất cả các thế lực Hoa Hạ cũng dần xem trọng bồi dưỡng thế lực gia tộc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chỉ là, bồi dưỡng một cao thủ không chỉ cần một đứa trẻ mà phải có cả thiên phú từ nhỏ để bồi dưỡng, một đứa trẻ như thế cực kỳ khó tìm, bản thân các thế lực không có bao nhiêu, tất cả đều phải ra ngoài tìm kiếm, nhưng ai cũng tìm khiến tình huống trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, thậm chí thỉnh thoảng phát hiện được một đứa trẻ có thiên phú còn phải tranh giành với hai hay thậm chí là vài thế lực.

Đứa trẻ có thiên phú khó tìm, những vấn đề khác cũng khá là khó khăn, đầu tiên không bàn tới một lượng lớn tài nguyên cần dùng đến trong quá trình bồi dưỡng, dù chỉ xét đến thời gian thôi cũng là một vấn đề mà chưa chắc tất cả các thế lực đều giải quyết được, bình thường phải tốn mười mấy năm để bồi dưỡng hay thậm chí là nhiều hơn, dù có là đứa trẻ có thiên phú cách mấy cũng phải cần đề gia tộc có người dạy dỗ cẩn thận, ít nhất phải gần mười năm là có thể bồi dưỡng một đứa trẻ thành một cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vì thế, một cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh vô cùng khó, phải tiêu tốn rất nhiều thứ và tài nguyên để bồi dưỡng một cao thủ như thế.

Sau đó, Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng thức dậy, sau khi chuẩn bị xong thì ra quảng trường trước khuôn viên nhà họ Tiêu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy tất cả các cao thủ nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu đã tập trung ra hết, Lâm Hàn thấy hơi bất ngờ, nhìn đồng hồ thì đã đến thời gian hẹn trước, Lâm Hàn và Tiêu Nhã đến rất đúng giờ, chỉ là những cao thủ này tập trung trước mà thôi.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ với điều này lắm, đó là tác phong của nhà họ Lâm bấy lâu nay, tất cả mọi thứ đều phải làm đến mức tốt nhất để người ngoài hoàn toàn không thể tìm ra được một lỗi lầm nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nhìn số cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh đã tập trung đầy đủ rồi lại nhìn sang Tiêu Nhã cũng vừa mới ra tới, cười nói: “Còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc xuất phát, cô có muốn nói vài lời không?”

Trước khi Lâm Hàn dẫn cao thủ nhà họ Lâm rời khỏi khách sạn Song Mộc cũng có nói vài câu đơn giản, nên bây giờ không cần phải nhiều lời nữa, Lâm Hàn cũng tin chắc những cao thủ nhà họ Lâm sẽ không khiến mình thất vọng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiêu Nhã nghe thế bèn cười cười, không từ chối, cô ấy không phải là con gái mới lớn nên chẳng thẹn thùng gì, cô ấy đã tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Tiêu từ sớm, một mình gồng gánh mọi thứ, bây giờ đã trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, một mình quản lý cả gia tộc khổng lồ.

Hạ Sương bên cạnh Lâm Hàn cũng vừa mới tới, cô ta cũng sẽ theo Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc thành Thiên Kinh lần này, tuy không thể giúp được việc lớn gì nhưng có thể tranh thủ cơ hội lần này để lấy thêm kiến thức, sau này có thể giúp Lâm Hàn làm chuyện quan trọng hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hạ Sương cũng thấy hơi xúc động.

Hơn bốn trăm người tập trung lại một chỗ thì Hạ Sương cũng thấy rồi, thậm chí còn thấy rất nhiều, cũng sẽ không xúc động chút nào, có thể cực kỳ bình tĩnh đối mặt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng hơn bốn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh tập trung lại một chỗ thì Hạ Sương chưa bao giờ được nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế lại thấy hơi áp lực.

Nghe Lâm Hàn nói vậy, Hạ Sương cũng căng thẳng nhìn sang Tiêu Nhã, trong suy nghĩ của cô ta, nếu cô ta đứng ở vị trí của Tiêu Nhã thì chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi sợ hãi và áp lực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng Tiêu Nhã nghe Lâm Hàn nói thế thì không hề từ chối mà cực kỳ tự tin cười nói: “Được, tôi sẽ nói đơn giản vài lời”.

Tự tin và đầy mạnh mẽ, không hề bối rối chút nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hạ Sương bên cạnh thấy thế, chẳng hiểu sao lại hơi thất thần, khá kinh ngạc.