Raimond về nhà vào tối muộn. Anh sống ở khu biệt thự ngoại ô, hàng xóm là khoa học gia và người trong quân đội, tối đến liền vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều chú tâm vào công việc của mình. Ngoại trừ tối hôm qua mọi người đến chúc mừng vợ chồng anh, thì chưa bao giờ anh thấy nhà mình lại xa lạ như vậy.
Ngoài sân là vài bàn ăn chưa kịp thu dọn, mùi hương đồ nướng phảng phất trong không khí. Từ sân có thể nhìn thẳng vào phòng ăn ở tầng trên qua lớp kính trong suốt, ở giữa phòng là Ralph đang nhún nhảy theo điệu nhạc, xung quanh là những chai rượu lăn lóc. Robot quét dọn cũng đang vui vẻ nhảy múa, vô tình chạm mắt với anh liền tái mặt, thật sự là tái đi trông thấy, từ màu xanh thành xám.
Không phải là do cậu Tống ấy chứ? Anh thầm nghĩ, rồi lại bật cười vì suy nghĩ của mình. Người kia không có khả năng.
Chú Ralph ư, cũng khó lắm, Ralph trước giờ không thích tiệc tùng.
Nghĩ ngợi chưa được bao lâu, anh đã đứng trước cửa chính. Trong lòng hơi khẩn trương vì những suy đoán của mình. Tống Dật là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, cháu trai của quốc hậu, tuy vô dụng nhưng thân phận cao quý. Anh biết đây là thủ đoạn của hoàng gia, muốn dùng cậu ta để kiềm chế anh, dù sao Tống gia đã bắt đầu lụn bại, Tống Dật còn là người bị vứt bỏ.
Cậu có ánh mắt trống rỗng và cử chỉ có chút máy móc rập khuôn, Raimond cảm giác cậu như là NPC, vô hại, nhưng thiếu linh hồn.
Người như vậy sẽ giúp anh trang hoàng lại căn nhà ư? Quá khó rồi, anh nghĩ… hay là linh hồn cậu ta quay trở lại. Rồi lại bật cười vì suy đoán viển vông của mình.
Anh chậm rãi mở cửa phòng, kì lạ là dù phòng ăn khá bừa bộn, nhưng huyền quan và phòng khách lại không có một hạt bụi. Trang trí cũng thay đổi ít nhiều, ban đầu chỉ có một vài vật dụng cơ bản, như tủ đồ, bàn ghế, tiện nghi và đơn giản. Raimond không có thời gian để quan tâm thiết kế căn nhà, dù sao một ngày anh chỉ ở đây chưa đến mười tiếng. Nhưng không biết làm cách nào mà vật dụng anh để trong kho lại được mang hết lên để sắp xếp lại một lượt, còn là chiếu theo sở thích của anh mà làm, khiến cho không gian xung quanh bỗng chốc trở nên ấm cúng đến lạ.
Anh không kìm nổi tò mò, bước chân hướng về phía tầng trên.
Robot quét dọn lúc này đã bắt đầu run cầm cập, vội vã gọi tên Ralph, nhưng ông đang mải hát, làm thế nào cũng không gọi được. Robot nhỏ chỉ đành đi đến trước mặt Raimond nhận tội.
Trước khi anh đi cũng không nhận ra nhóc sinh động như vậy. Anh bật cười, vỗ nhẹ đầu nhóc con.
"Là Ralph trang trí lại nhà sao?"
Cả thân hình nhỏ bằng chú chó con của nhóc lắc lắc liên tục, nhỏ giọng a a, rồi chạy về hướng Tống Dật. Raimond rũ mi, nhìn theo hướng nhóc.
"Ồ." Dường như mọi thứ đã có lời giải đáp thoả đáng.
Cậu thanh niên để trần nằm ngửa ở trên ghế, một tay buông thõng xuống dưới còn đang nắm hờ cổ chai rượu anh thích nhất. Khá lắm, không còn lấy một giọt.
Anh tiến đến, nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi ghế. Cậu vẫn ngủ rất sâu, có lẽ là rượu quý của anh dùng không tồi, trong mơ vẫn thấy cậu khen rượu ngon.
Raimond khẽ khàng đặt cậu xuống giường, anh đã dùng bữa tối, lúc này chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rồi lên giường ngủ. Đến lúc quay lại giường, cậu thanh niên ban nãy còn say ngủ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đôi mắt hạnh của cậu nheo lại, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới. Lát sau, anh thấy khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ tán thưởng.
Raimond nhướn mày, anh giỏi nhất là phân biệt ánh mắt và hành vi. Chỉ bằng cách đối chiếu người này của hôm nay với hôm qua, anh đã dễ dàng nhận ra hai người không phải là một. Hiển nhiên người kia cũng không cố ý che giấu, anh mỉm cười, chờ đợi lời giải thích đến từ cậu.
"Tôi không phải Tống Dật kia, nhưng hiện tại tôi là cậu ta."
Anh gật đầu:"Tôi biết. Cho tôi lý do để giữ lại cậu."
Tống Dật tự tin hướng mắt về phía phòng ăn, nơi Ralph vẫn đang vui vẻ ca hát.
"Tôi từng là kĩ sư cao cấp, đặt ở thế giới này, có thể gọi là đại sư cơ giáp."
"Vậy sao." Cả tinh cầu này chỉ có bốn đại sư, tất cả đều đã trên 100 tuổi.
Tống Dật vẫn giữ vững phong thái của mình:
"Tôi cần ba tháng làm quen với nơi này. Sau đấy, anh hoàn toàn có thể dùng tất cả hình thức anh biết để kiểm tra năng lực của tôi."
Nói đến đây, cậu bật cười, má lúm bên trái càng sâu hơn:
"Anh sẽ phải giao Phòng Vi cho tôi. Chắc chắn đấy."
Cơ giáp của anh là loại cao cấp nhất tinh cầu này, trước giờ chỉ có đại sư cơ giáp mới đủ năng lực sửa chữa. Nhưng cũng giống như Ralph vậy, anh bị mê hoặc bởi sự tự tin của người trước mắt. Anh không nói nhiều, chỉ đặt một tấm thẻ đen lên tay Tống Dật.
"Mục đích của cậu là gì?"
Tống Dật có chút bất ngờ trước câu hỏi này, dường như cậu cũng chưa suy nghĩ xa đến như vậy:
"Nắm bắt được công nghệ của thế giới anh, có trong tay phòng thí nghiệm cao cấp nhất, trợ thủ là những đại sư cơ giáp. Anh đáp ứng được chứ."