Tống Dật tỉnh dậy sớm hơn mọi hôm, nên có cơ hội được chiêm ngưỡng tướng ngủ của mình. Cái người đang gác chân ngang bụng người khác này là ai? Không phải cậu, tất nhiên rồi, Tống Dật tự thôi miên. Cậu từng bị bạn cùng phòng phản ánh vì điều này, nhưng hai người chỉ ở cùng nhau một tuần trong kì thi quốc tế, thời gian còn lại Tống Dật đều không ngủ chung với ai bao giờ nên cũng dần quên mất tật xấu của mình.
Ngày đầu hai người ngủ chung Raimond chỉ mặc quần ngủ, nhưng hôm qua thì lại có thêm áo, có lẽ là do lúc ngủ cậu không yên phận. Tống Dật nghĩ mà ngại ngùng, nhẹ nhàng dịch chuyển chân của mình, cậu mở điện thoại xem giờ, mới 6 giờ 30.
Vẫn sớm quá, 8h cậu mới có tiết đầu tiên, Tống Dật nghĩ vậy, nhưng cậu chợt nhớ ra mình còn việc phải làm.
"Cậu dậy sớm."
Tống Dật giật mình, quay đầu sang thì thấy Raimond đã ngồi dậy từ lúc nào. Anh tựa lưng vào tường, đưa tay vuốt ngược mái tóc có phần hơi rối.
"Ừm, chào buổi sáng."
Raimond mỉm cười đáp lại. Anh nhìn qua cuốn sổ của Tống Dật.
"Cậu muốn cải tiến cơ giáp cấp C thành loại phù hợp với người có thể năng thấp hơn?"
"Ừm." Tống Dật gật đầu, bất ngờ vì anh có thể nhận ra chỉ sau một lần xem lướt.
"Còn vướng mắc?" Raimond vươn người, cầm lấy quyển sổ Tống Dật đặt trên giường.
Tống Dật gật đầu, cậu chỉ vào vài chỗ cậu không tìm được điểm đột phá, thở dài:
"Có lẽ sẽ phải mất thêm thời gian, trước đây tôi chưa từng tìm hiểu mảng kiến thức này."
Raimond vẫn đang chăm chú xem phần ghi chép của cậu, lông mày anh hơi dãn ra, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tán thưởng. Anh đặt lại ghi chép vào tay Tống Dật, rồi mở quang não của mình lên. Tống Dật không rõ anh định làm gì, chỉ thấy lát sau, một người có khuôn mặt cáu kỉnh đã xuất hiện trên màn hình.
"Beaufort, cậu không định dành ngày nghỉ hiếm hoi này với vợ à? Đừng nói cậu bất lực nhé."
"E bất lực đầu tiên." Người kia phụt cười. Tống Dật len lén nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt Raimond đang suy tư nhìn mình. Cậu cụp mắt, giả vờ đang nhìn xung quanh nhà.
"Em ấy còn ở đây, cậu nghiêm chỉnh đi." Raimond cau mày.
"Ha ha. Được rồi, việc gì mà phải gấp gáp nhờ tôi như vậy. Tăng lương nhé, hôm qua tôi thức cả đêm. À, chào Tống Dật."
Tống Dật né tránh khung hình, lịch sự đáp lại một tiếng, sau đấy quay về với công việc của mình.
"Đưa cho tôi hai quyển đại cương cơ giáp thầy cậu viết đi. Cả bản điện tử và sách giấy."
"Quý lắm."
"Ra giá đi."
"Nghỉ lễ một tuần."
"Hai ngày."
"Cậu đang cầu xin tôi."
"Tôi ra lệnh." Raimond nói thêm:"Phòng nghiên cứu mới mở là của cậu."
Người kia lúc này mới tươi cười:
"Cậu nên nói từ đầu mới phải. Được rồi, để cho Dật đúng không? Cậu nhắc em ấy cẩn thận nhé."
Cuộc gọi kết thúc, Raimond kiên nhẫn giải thích:
"Thầy Quản Huyền là đại sư cơ giáp, sách của ông đặc biệt viết về phần cậu chưa hiểu rõ. Tôi giúp cậu khoanh vùng, bằng khả năng của cậu thì rất nhanh sẽ tìm được lời giải. Những phần khác nên đọc trên sách giấy, nhìn màn hình nhiều không tốt cho mắt."
Nói rồi, anh bắt đầu đánh dấu trên sách điện tử của mình, Tống Dật nhìn anh một lúc lâu, lát sau mới thốt lên:
"Cảm ơn anh."
"Phòng Vi đợi cậu." Raimond dùng ánh nhìn tin tưởng hướng về phía Tống Dật.
Kiếp trước, rất nhiều người từng nhìn Tống Dật như vậy, nhưng không ai cho cậu cảm giác được tin tưởng hoàn toàn như Raimond. Người này còn là thiếu tướng có tuổi đời trẻ nhất đế quốc, là nhân vật tầm cỡ sách giáo khoa. Đạt được sự công nhận của anh làm Tống Dật phấn khích hơn cả việc cầm huy chương vàng Olympic quốc tế trong tay năm mười sáu tuổi. Cậu vui sướng mỉm cười, đôi mắt cong lại như vầng trăng non.
"Ừm."
Raimond không kìm được, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Hi Tống Dật, nay tôi trống tiết nè. Cậu có rảnh không, trưa sang phòng lab của thầy Trang rồi ba thầy trò đi ăn cơm, tôi biết chỗ này ngon lắm." Trương Vĩ bắt gặp Tống Dật bước ra khỏi xe, cậu ta hớn hở chạy lại, miệng cười toe toét.
Tống Dật hướng ánh mắt về phía trong xe, người đàn ông tóc vàng bị che khuất bởi lớp kính, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy anh đang cúi đầu ghi chú trên tài liệu. Lời đồng ý vốn sắp thốt ra lại nuốt lại, cậu lắc đầu:
"Tôi không đi được, cải tiến vẫn chưa hoàn thành."
Trương Vĩ gật đầu:
"Nếu có gì khó khăn thì lên lớp hỏi nhé, mọi người sẽ giúp cậu liền. À, cậu sắp thi khảo sát chưa?"
"Nửa tháng nữa."
Trương Vĩ nhìn cậu một hồi, chân thành khuyên:
"Cậu nên cải thiện thể chất đi. Khảo sát thực hiện trong rừng sâu, có dị thú và thực vật biến dị. Dù ở vị trí kĩ thuật thì cậu sẽ không phải trực tiếp đối diện với chúng, các thầy hướng dẫn cũng sẽ đi cùng để đảm bảo tối đa an toàn cho mọi người. Nhưng vẫn tồn tại một vài trường hợp hi hữu, như dị thú cấp cao không được sàng lọc, hoặc Omega đột nhiên phát t.ình gây nên hỗn loạn nhỏ, thậm chí là sinh viên sử dụng pheromone để chơi xấu cũng không phải không có, nên cẩn thận không bao giờ là thừa."
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu."
"Tốt hơn là tìm người có kinh nghiệm chiến đấu thực tế để hướng dẫn." Trương Vĩ kết luận:"Nếu chưa tìm được người thì để tôi giúp."
Tống Dật mở cửa lớp, tiếng bàn táo xôn xao bỗng nhiên dừng lại. Có vài người liếc mắt nhìn cậu, rồi quay qua bạn mình "nói nhỏ".
"Anh trai hoa khôi." Một người thì thầm.
"Không đẹp bằng, năng lực cũng thua xa." Lớp trưởng bĩu môi.
"Sao bằng được Tống Lương. Năm xưa mẹ cậu ta làm ầm ĩ chuyện mẹ con Tống Lương cũng có lý do, hẳn là lúc ấy đã nhìn được tương lai con trai mình bị vượt mặt." A chen vào.
"Nó đấy, nghe đồn là ngài Tống muốn ly hôn nhưng bà ta nhất quyết cắn lấy không buông, còn suýt làm mẹ Tống Lương sảy thai." B thêm câu.
"Ảnh hậu luôn ôn hoà của tôi, khi ấy phải đệ đơn lên toà vì bị tấn công. Ả đàn bà kia không tích đức cho con, để giờ con mình là phế vật sống dựa vào tiền của gã đàn ông ả hận nhất." C cay nghiệt.
Hiểu Phong vừa mới vào lớp đã nghe được những lời này, y đi về phía Tống Dật đang đứng, kéo cậu đến trước mặt nhóm lớp trưởng.
Y lạnh giọng:
"Xin lỗi đi."
"Không." Lớp trưởng bật cười, hiển nhiên không thấy mình sai:"Tôi không nói xấu cậu ta. Tôi nói sự thật."
"Tôi cũng vậy." Đồng bọn khúc khích cười, chẳng để ai vào mắt.
Hiểu Phong nghiêm túc lặp lại:
"Xin lỗi Tống Dật."
Lớp trưởng bĩu môi, lát sau giả vờ như đang muốn khóc, Omega xinh đẹp như hoa, nhưng ý cười trong đáy mắt làm Hiểu Phong giận run cả người:
"Cậu nên nhớ Hiểu gia đang gặp vấn đề gì. Cậu cả Hiểu ạ, ba bảo tôi muốn quà gì, tôi đang phân vân công ty rách của nhà cậu. Nhưng thế thì ác quá."
Tống Dật chen vào trước khi Hiểu Phong định đáp lại.
"Tôi không cần các cậu xin lỗi tôi."
Lớp trưởng ồ một tiếng, khiêu khích nhìn về phía Hiểu Phong.
"Chưa nói hết mà." Tống Dật bật cười, lúm đồng tiền bên trái tròn xoe. Có lẽ vì thường xuyên tiếp xúc với thiếu tướng trong khoảng thời gian này, trong cử chỉ của cậu cũng bất giác mang theo phong thái của anh.
Omega kia tròn mắt, tim đập thình thịch.
"Kì thi sắp tới, nếu tôi và Hiểu Phong đứng hạng mười toàn khối. Các cậu phải dừng trò cười này lại, đồng thời không được làm khó dễ Hiểu Phong."
Lớp trưởng vốn muốn phá lên cười, nhưng khi đối diện với ánh nhìn không chứa đựng cảm xúc của Tống Dật, giọng cậu ta biến điệu:"Cậu đừng có kiêu ngạo như thế! Loại người dùng tiền để bước vào đây như cậu cũng xứng đáng được bọn tôi tôn trọng ư, nực cười."
"Sợ à." Tống Dật không bị lay chuyển, cậu chỉ buông một câu nhẹ bẫng.
"Đồ điên." Lớp trưởng cười gượng, cậu ta quay đầu né tránh ánh mắt của Tống Dật, nhưng dù quay đi đâu vẫn không tránh khỏi cảm giác lạnh người.
Người này lại có khí tức của Alpha, lớp trưởng run sợ trong lòng.
"Đồng ý đi. Nếu không thì cậu thua rồi."
"Mày!" A đập bàn đứng dậy.
Tống Dật chỉ mỉm cười nhìn cậu ta.
Lớp trưởng gằn giọng:"Được, tao đồng ý. Nếu mày thua, thì quỳ xuống đất gọi tao là bố, đi khắp trường sủa gâu gâu."
"Được." Tống Dật thoải mái gật đầu.
Hiểu Phong lo sợ nhìn cậu. Y không muốn Tống Dật phải lâm vào tình cảnh xấu mặt, top mười toàn khối, y muốn kí đầu cậu bạn mới quen, nếu chia theo cặp, cả khối có tổng cộng 200 cặp. Hai người liệu có thể hay không?
Tống Dật đáp lại Hiểu Phong bằng một ánh mắt đảm bảo.
Hiểu Phong thở dài, vô thức bước lên chung thuyền với cậu.
Y chẳng còn cách nào khác ngoài đưa ra ghi âm trong tay, nghiêm giọng mà nói:"Lâm Ngọc, nếu cậu làm trái lời, những điều cậu nói và làm sẽ được tôi tận tay gửi cho thầy hiệu trưởng."
Lâm Ngọc trừng mắt:
"Mày nên lo cho cái nhà rách của mày trước đi, Hiểu Phong ạ. Thằng đần, đúng là chỉ có đứa ngu như mày mới chọn đi cùng với đồ bỏ của nhà họ Tống."