Chanh Chua

Chương 7



Lúc này thiếu niên đang đứng trên lễ đài, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ngời ngời.

Cúc áo sơ mi trắng được cài đến tận cúc trên cùng, cà vạt đen trắng được thắt chỉnh tề, gọn gàng, không một chút cẩu thả.

Vạt áo bỏ trong quần, càng làm hiện rõ lên vòng eo thon gầy, bên trong chiếc quần tây màu đen là đôi chân thẳng tắp, thon dài.

Tay trái anh ấy cầm microphone, trên mặt không có biểu cảm gì, đọc tờ giấy trên tay: “Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Tôi là Đường Tinh chu học lớp 12-1…”

Giọng nói của anh có sức hút, trầm thấp làm người ta mê mụi.

Đan Ý ngẩng đầu, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn lên thiếu niên ở trên đài, nghiêm túc lắng nghe.

Giống như cô đang ngắm nhìn mặt trời vậy.

“Cuối cùng, chúc mọi người một học kì tiến bộ, cảm ơn.”

Phía dưới vỗ tay nhiệt liệt.

MC cũng tuyên bố lễ khai giảng kết thúc, học sinh tự giác rời khỏi sân.

Trình Tinh Lâm và Trác Khởi tự cầm lấy hai cái ghế, giống như lúc họ cầm chúng ra.

Lộ Dĩ Nịnh và Đan Ý vẫn luôn theo sau hai người, nhưng sau khi mọi người giải tán thì sân thể dục trở nên đông đúc.

Hai người bị bỏ lại phía sau, không thấy Trình Tinh Lâm và Trác Khởi ở đâu hết.

Phía trước là mấy nữ sinh, chính là các bạn học vừa nãy nói chuyện.

“Trời ơi, từ nãy đến giờ mình vẫn cứ chìm đắm trong giọng nói của Đường Tinh Chu thôi, thật sự là quá hay.”

“Không phải Tiểu Mỹ đã ghi âm lại hả, bảo cậu ấy phát lại cho cậu nghe.”

“Cậu không cần à?”

“Nếu là Trình Tinh Lâm thì mình cần. Cho nên mình quyết định rồi, năm sau đến lượt Trình Tinh Lâm phát biểu thì mình sẽ ghi âm lại.”

“Thì ra là cậu thích kiểu Trình Tinh Lâm.”

“Chứ sao, mình thấy Đường Tinh Chu quá lạnh lùng. Hơn nữa Trình Tinh Lâm nói chuyện cũng rất êm tai nha, kiểu giọng trầm quyến rũ, chết mất thôi!”

“Đúng thật, không hổ danh là “Song Tử Tinh của Trường Trung học số 1”. Nhưng mà, chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn, mình chọn tất ha ha ha.”



“Song Tử Tinh của Trường Trung học số 1”. Tức là Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm, đếu là nhân vật học giỏi có tiếng, thành tích luôn chiếm vị trí số 1 hằng năm, gần như môn nào cũng được điểm tuyệt đối.

Các giải thưởng khoa học cũng đạt giải nhất, cầm đến mỏi tay.

Quan trọng là, hai người đều đạt huy chương vàng trong cuộc thi toàn quốc, một giải là Toán học, một giải khác là IT.

Huy chương vàng, chứ không phải là giải nhất, là sau khi đánh bại các học sinh học giỏi của các tỉnh khác.

Có giải này thì vào bất cứ trường nào thuộc top cả nước cũng được.

Cho nên với việc thi Đại học thì cả hai người đều coi như nhẹ nhàng.

Sở dĩ được xưng là “Song Tử Tinh” là vì ngoại trừ gương mặt và tính cách khác nhau thì gia đình, học vấn của hai người đều giống.

Ví dụ như thành tích học tập, từ nhỏ đến lớn đều đứng nhất, đều đẹp trai tuấn tú, ai cũng mê. Hơn nữa là bối cảnh gia đình rất tốt.

Ví dụ như hai người đều có chữ “Tinh” trong tên, đều cao 1m85, đều là thủ khoa đầu vào của Thanh Thành, đều được huy chương vàng trong cùng một năm.

Thậm chí, ba của hai người đều là giáo sư ở cùng trường Đại học.

Mọi việc cứ chậm rãi trở thành truyền thuyết đối với các nữ sinh, họ bắt đầu tạo ra fandom.

Hơn nữa, có người từng nói rằng, có một nữ sinh tỏ tình với Trình Tinh Lâm nhưng bị từ chối.

Lí do của đương sự chính là “Tôi thích kiểu người có thành tích ngang hàng với tôi”.

Nhìn chung ở cái trường này, người có thành tích ngang hàng với Trình Tinh Lâm chỉ có Đường Tinh Chu.

Lời vừa đồn ra, couple của hai người càng được đẩy mạnh.

Trong Vật lý, Song Tử là ngôi sao lớn thứ 3 mà nhân loại biết đến, hai thiên thể sao có khối lượng cực kỳ giống nhau và rất gần về lực hấp dẫn nên chúng hút nhau và quay quanh nhau mà không tách rời.

Nhưng thực tế là Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm hoàn toàn không quen biết nhau.

Hai người thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau bao giờ.

Hơn nữa một người lớp 11, một người 12, học khác cấp nên không ai có thể nhìn thấy họ đứng chung một khung hình.

Đây là điều tiếc nuối nhất của các nữ sinh.

/

Chuông vào lớp vang lên, tiết đầu tiên cũng là tiết của chủ nhiệm của Mạnh Đức.

Theo thường lệ thì sẽ sửa bài kiểm tra học kì 1.

Nhưng Đan Ý đã không nhớ mình ném bài kiểm tra đi đâu rồi, Lộ Dĩ Nịnh còn là học sinh mới chuyển đến, càng không thể có bài kiểm tra.

Đan Ý lướt qua đống sách giáo khoa xếp thành núi, vỗ Trác Khởi ở bàn sau, “Này, cậu còn giữ bài kiểm tra học kì 1 không?”

Trên bàn Trác Khởi có hai ngọn núi sách giáo khoa, một bên của cậu một bên là của Trình Tinh Lâm.

Mục đích chính là ngăn tầm nhìn của giáo viên.

Cậu lôi máy chơi game từ trong hộc bàn ra, ngẩng đầu lên: “Cậu thấy có khả năng không?”

Đan Ý cũng không trông chờ gì vào cậu, ánh mắt nhìn Trình Tinh Lâm ở một bên, lại phát hiện anh đang gủ.

Không gian bên anh rất rộng, ngoại trừ quyển từ điển Oxford bên góc trái ra thì toàn bộ không gian bị cánh tay anh lấn chiếm.

Trắng trợn táo bạo như vậy sao?

Trác Khởi nhìn bạn cùng bàn của mình, lại nhìn Đan Ý: “Lâm Thần thì tốt nhất cậu đừng trông chờ gì.”

Ý ngoài lời là, anh không cần học.

“…”

Đúng thật, anh có bản lĩnh trắng trợn như thế.

Đan Ý lại xoay người trở về, sau đó lấy một tờ giấy trắng giả dạng.

May mà chỗ họ ngồi là góc chết của phòng học, Mạnh Đức đứng trên bục giảng cũng không thể nhìn thấy rõ.

Chỉ cần đừng để ông thấy bàn của cô trống không là được.



Chuông tan học vang lên, một buổi sáng cứ kết thúc như vậy.

Tứ Nhân Bang chỉ có Đan Ý là học sinh nội trú, nên cô ăn cơm ở nhà ăn.

Ba người còn lại là học sinh ngoại trú, buổi trưa đều về nhà ăn.

Buổi chiều mới được ăn ở nhà ăn của trường, vì buổi tối sẽ chữa đề, về rất trễ.

Lộ Dĩ Nịnh dọn dẹp cặp sách, sau đó lấy điện thoại ra.

Trước khi đi học cô đều tắt âm điện thoại, sau khi dùng vân tay mở khoá, cô phát hiện WeChat có tin nhắn.

[Anh Tinh Chu]: Buổi trưa tan học anh ở dưới lầu lớp 11 chờ em, cùng nhau về nhà.

Lộ Dĩ Nịnh nhanh chóng trả lời.

[Nịnh]: “Vâng.”

Cô đứng dậy, mang cặp sách vào.

Trác Khởi phía sau vỗ vai cô hỏi: “Chanh nhỏ, nhà cậu ở đâu, xem chúng ta cùng đường không để chúng ta về cùng nhau đi.”

Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, mình có người đưa về rồi.”

Trình Tinh Lâm ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Nam hay nữ?”

Cô chỉ vừa mới chuyển đến trường này, trừ hai người họ và Đan Ý thì đã có bạn mới nhanh như vậy sao?

Lộ Dĩ Nịnh trả lời đúng sự thật: “Là nam.”

Phản ứng đầu tiên của Trình Tinh Lâm chính là: “Cố Dĩ Trăn à?”

Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, chỉ giải thích đơn giản, “Là một anh trai ở cạnh nhà mình.”

Trác Khởi hỏi theo bản năng: “Từ nhỏ đã ở gần nhà cậu hả?”

Lộ Dĩ Nịnh ừ một tiếng.

Trác Khởi ồ lên, ánh mắt không rõ có ý gì, sau đó nhìn thoáng qua Trình Tinh Lâm, “Thì ra chính là thanh mai trúc mã.”

Cố Dĩ Trăn còn chưa giải quyết xong mà đã có thêm một anh trai trúc mã.

Đội ngũ tình địch của Lâm Thần lại hùng mạnh thêm rồi đây.

Trên mặt Trình Tinh Lâm không có cảm xúc gì, chỉ dặn dò: “Về nhà cẩn thận, chú ý an toàn.”

Lộ Dĩ Nịnh gật đầu, vẫy tay tạm biệt bọn họ.

Trác Khởi nhìn bóng dáng cô đi ra lớp học, tay phải đập lên bờ vai Trình Tinh Lâm: “Không đuổi theo để xem anh trai trúc mã của người ta như thế nào hả?”

Trình Tinh Lâm xách cặp của mình từ trên ghế lên, giọng nói hờ hững: “Không có hứng thú.”

Sau đó xoay người ra cửa sau phòng học.

Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bước chân anh đang gấp rút.

Tuy rằng không vội nhưng mà đi rất nhanh.

Trác Khởi ở phía sau thì thầm: Có quỷ mới tin cậu.

Sau đó bước nhanh đuổi kịp anh.

Nói thật là cậu cũng hơi tò mò.

Là anh trai trúc mã nào mới có thể làm cô từ chối Lâm Thần đưa cô về nhà chứ.



Dưới lầu khu lớp 11.

Không ít nữ sinh đi bộ với tốc độ rùa bò, hơn nữa tư thế vô cùng giống nhau, đều trộm nhìn nam sinh đứng dưới gốc cây.

Anh mặc áo trắng quần đen, cao lớn, khí chất lạnh lùng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa như một bức tranh vẽ.

Nhưng hình như anh đang đợi ai đó.

Lộ Dĩ Nịnh xuống cầu thang, đến lầu một liền phát hiện ra Đường Tinh Chu.

Cô lập tức chạy đến, tung tăng nhảy nhót đủ để nhìn ra cô vui đến mức nào.

Đường Tinh Chu tiến lên vài bước, đợi đến khi cô đến gần anh xong thì vẻ mặt anh trở nên bất lực.

Anh đưa tay xoa đầu Lộ Dĩ Nịnh, giọng nói cưng chiều, “Lần sau em không được chạy nhanh như vậy, lỡ té thì làm sao bây giờ?”

Lúc Trình Tinh Lâm và Trác Khởi cùng uống khu dạy học lớp 11 thì vừa đúng lúc thấy cô chạy đến hướng nam sinh kia.

Thiếu niên dưới gốc cây đưa lưng về phía hai người, nhưng không hề phủ nhận được là bóng dáng anh rất đẹp, cho dù không nhìn thấy mặt.

Có mấy nữ sinh đi phía trước nhỏ giọng bàn tán:

“Huhu mình cũng muốn được nam thần xoa đầu.”

“Tò mò nữ sinh kia là ai ghê, hình như trước đây chưa từng thấy, là bạn gái của Chu Thần à?

“Không ngờ mình lại thất tình ngay ngày khai giảng.”

“Không nhìn nữa, mắt không thấy tim không đau, chúng ta đến nhà ăn đi.”

Trác Khởi nắm bắt chính xác được hai chữ “Chu Thần” từ bọn họ.

Mà toàn bộ ngôi trường này chỉ có một người được gọi như thế, chính là Đường Tinh Chu.

Cho nên –

Khi cậu lại nhìn phía bên kia thì hai người hơi xoay người, sườn mặt của thiếu niên cũng lộ rõ ra.

Đúng thật là Đường Tinh Chu.

Cho nên anh trai hàng xóm trong miệng Lộ Dĩ Nịnh, người hay đón cô tan học, ở gần nhà từ nhỏ chính là Đường Tinh Chu.

Trác Khởi kinh ngạc cảm thán, rốt cuộc tiểu tiên nữ này từ đâu tới vậy.

Không những quen Cố Dĩ Trăn còn quen Đường Tinh Chu, mà quan hệ hai người có vẻ rất thân.

Cậu chậm rãi quay đầu nhìn Trình Tinh Lâm bên cạnh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Thiếu niên đứng cách đó không xa, động tác vô cùng tự nhiên mà lấy cặp sách màu tím của Lộ Dĩ Nịnh xuống, đeo lên khuỷu tay của mình.



Lộ Dĩ Nịnh muốn lấy lại cặp sách của mình nhưng lại bị Đường Tinh Chu nhẹ nhàng né tránh.

“Anh Tinh Chu, để em tự cầm đi.”

Nhìn cô giống người không thể tự cầm cặp sách của mình hả? Sao mọi người lại thích giúp cô cầm cặp thế.

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của thiếu niên phát ra: “Không phải trước kia anh cũng giúp em cầm cặp sách hả, sao bây giờ lại khách khí vậy.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Đó là khi còn nhỏ mà, bây giờ em trưởng thành rồi.”

Lúc hai người còn học mẫu giáo, đúng thật là Đường Tinh Chu giúp cô cầm cặp sách.

Nhưng bây giờ cô đã là học sinh cấp ba, những việc này hẳn là nên tự cô làm.

Đường Tinh Chu lại xoa đầu cô, “Nhưng Chanh nhỏ ở trong lòng anh vẫn luôn là một đứa trẻ chưa lớn.”

Lộ Dĩ Nịnh ngẩn ra, trái tim trở nên ấm áp.

Cô tự lẩm bẩm: “Cũng chỉ có anh Tinh Chu mãi luôn coi em là trẻ con.”

Nữ sinh nở một nụ cười nho nhỏ với anh, cong đến mắt, cả lông mày và mi mắt cong cong, bên khoé miệng lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Đôi mắt nai con như cất giấu ngôi sao, sáng rực rỡ, dịu dàng như nước, càng thêm quyến rũ.

Lập tức chiếu sáng xung quanh.

Bây giờ Trình Tinh Lâm mới biết được, hoá ra đôi mắt yên tĩnh như biển đen kia cũng có ánh sáng.



Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm

Hôm nay vợ cười với người khác, hừ.