Chào Em, Bảo Bối!

Chương 12: Rừng nhỏ



Editor: Boomtini

Về thái độ của Lục Trạch có phải Schrodinger hay không, chỉ khi đến bên cạnh hắn mới biết được rốt cuộc hắn có thái độ gì.

Lục Trạch vẫn như cũ lười biếng.

Nhưng không giống như lần trước, Lục Trạch lần này ngoài dự đoán mà không có chơi Switch mà thay vào đó là ngủ trên bàn.

Ngủ khá say.

Giang niên muốn quay về, cô cảm thấy quấy nhiễu lúc người người khác đang ngủ là một điều rất không tốt.

Đối với việc Lục Trạch chọn đáp án nào trong bảy đáp án kia, cô cũng không quá vội.

Khi nào cũng có thể!

Đúng, chính là như vậy!

Sau khi đánh trống rút lui một cách hoàn hảo, Giang Niên đang định lên tiếng gọi Hạ Gia Dương, liền thấy hắn...

Trực tiếp lay lay tay của Lục Trạch: "A Trạch, dậy mau!"

Giang Niên: "......:

Rất tốt, hoàn toàn đánh bại mọi hồi trống rút lui của cô.

Lục Trạch chậm tại đứng dậy, đối mắt còn chút buồn ngủ, giơ tay tụi mắt: " Bố mày ... "

Khi lời chửi bậy mới ra được một nửa, hắn đột ngột dừng lại khi nhìn thấy cô gái đứng sau lưng Hạ Gia Dương.

"..... Ai chép bài của cậu à?", Lục Trạch mím môi, sau đó đột ngột ngắt lời.

Giang Niên có chút tò mò: "A lớp trưởng, lúc trước có người chép bài tập của cậu sao?"

Hạ Gia Dương đã sắp cười chết, nhưng trên mặt phải phối hợp với diễn xuất của Lục Trạch, gật đầu: "Ừ, sẽ có hiện tượng như vậy."

Giang Niên gật đầu.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tính khí của Lục Trạch thật sự rất tốt.

Bị ai đó đột nhiên phá hỏng giấc ngủ, hắn thậm chí còn không tức giận, lại còn lo lắng về bài tập của Hạ Gia Dương có bị người khác chép hay không.

Nghĩ đến những gì Hạ Gia Dương mới nói vừa rồi, Giang Niên càng cũng cố quan điểm "tính tình của Lục Trạch thật tốt".

Mọi người đều nói rằng Lục Trạch không thích nói chuyện với người khác, hẳn đều là tin đồn sai lệch đi?

Hạ Gia Dương đến bên cạnh chỗ ngồi của Lục Trạch: "A Trạch, xem giúp câu này được không? Bọn tôi đều đã làm nhưng mà đáp án hoàn toàn khác nhau, cậu xem thử đáp án nào đúng?"

Lục Trạch quay đầu, liếc nhìn Giang Niên đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.

Giang Niên thấy Lục Trạch nhìn về phía mình cũng nhanh chóng gật đầu,"Đúng vậy, phiền cậu giúp bọn tôi làm câu này, tôi nghĩ rằng mình làm rất ổn, không có vấn đề gì cả."

Lục Trạch không chút để ý gật đầu, sau đó cầm bút xoay xoay trong tay hai vòng, bắt đầu tính toán.

Tốc độ làm bài của hắn rất nhanh, cũng không khiến Giang Niên đợi lâu, nhanh chóng hoàn thành câu hỏi.

Hắn thản nhiên ném bút lên bàn, sau đó cầm tờ A4 lên chỉ vào một trong những đáp án: "Cái này."

Hạ Gia Dương và Giang Niên vội vàng tiến lên xem

Giang Niên rất ngạc nhiên, điều này .....

Hạ Gia Dương cũng sửng sốt: "Mẹ nó, cái này không phải là đáp án do Giang Niên làm ra sao!"

Giang Niên cũng ngạc nhiên về bản thân mình.

Đúng vậy, đây quả thực là đáp án mà cô làm ra.

Cô nghi hoặc nhìn về phía Lục Trạch, lại phát hắn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía cô.

Lục Trạch mím chặt môi, nhìn cô.

"Đúng vậy nè Giang Niên, môn toán của cậu lại tốt vậy sao?", Hạ Gia Dương trông cũng khá ngạc nhiên.

Giang Niên choáng váng, phản ứng đầu tiên trong đầu thế nhưng là –

Cho nên mọi người đều đồng ý, đáp án của Lục Trạch chính là đáp án tiêu chuẩn sao?

Tuy rằng nói vậy cũng không có vấn đề gì .....

"Làm tốt lắm."

Càng bất ngờ hơn chính là Lục Trạch trước đến nay đều lười nói chuyện, thậm chí còn không muốn nói câu nào thế nhưng lại chậm rãi mở miệng, sau đó khen Giang Niên một câu.

Tuy rằng lời khen chỉ vỏn vẹn bốn từ, nhưng vẫn khiến Giang Niên thập phần.....

Kinh hỉ.

Hơn nữa rất có cảm giác thụ sủng nhược kinh*.

(*) vừa mừng lại vừa lo.

Thậm chí không biết vì cái gì, Giang Niên cảm thấy rằng chính mình có khả năng bị trúng tà, bằng không làm sao lại có cảm giác kỳ kỳ ảo ảo "làm bài tập thế mà cũng cảm thấy thõa mãn ghê nhỉ?"

Giang Niên vui vui vẻ vẻ hướng phía Lục Trạch nói cảm ơn, sau đó lại vui vui vẻ vẻ cùng Hạ Gia Dương về chỗ ngồi, cô có cảm giác vừa nhận được cái bánh từ lớn trên trời rơi xuống, vẫn là không chân thực lắm.

Vừa về chỗ ngồi, Hàn Sơ Dạ đã ngã người về phía trước: "Sao rồi sao rồi? Có phải tôi làm đúng rồi không?"

Giang Niên chân dẫm sàn nhà, đưa tay chống eo, cả người đắc ý đến sắp bay lên trời: "Không, là tôi làm đúng!"

Cả người tràn đầy một loại.....

Hơi thở hả hê đắc ý.

Người biết thì chính là cô làm đúng một đề bài, nhưng những người không biết còn tưởng cô trúng số độc đắc một trăm vạn

Giang Niên đâu chỉ hả hê đắc ý, cô còn muốn ngửa mặt lên trời cười thật to.

Cô làm sao có thể vĩ đại như vậy chứ, đây quả thật chính là người lợi hại nhất thiên hạ!

Giang Niên thậm chí cảm thấy mình còn có thể giải thêm một trăm bài nữa!

Chỉ là vẫn chưa khoe khoang đủ, Giang Niên đã bị Thi Vũ gọi lại: "Giang Niên, vật lý của cậu thế nào rồi? Nếu cậu đã làm đúng đề toán, lại đến làm giúp mình một câu vật lý được không?"

Giang Niên : "......"

Này, tôi đang ở cao tốc, tín hiệu không tốt lắm đâu, mình hãy nói về nó sau đi.

/ ****************** /

Thực ra mà nói, cuộc sống năm hai cũng không có biến hóa quá lớn, ngoại trừ một lớp học mới, một đám bạn học xa lạ và cùng thầy cô mới của mỗi bộ môn.

Đặc biệt là đối với loại học sinh chịu khổ chịu khó phấn đấu như Giang Niên, trừ bỏ việc mấy ngày trước khi vào lớp có chút khó chịu, sau đó cũng nhanh chóng quen thuộc với sinh hoạt ở lớp trọng điểm ban tự nhiên.

Hơn nữa còn có các học bá, ngoài việc có thành tích tốt thì so với những người bình thường cũng không có khác nhau quá lớn.

Giang Niên lúc bắt đầu thì thấp thỏm lo âu, sau lại biến thành như cá gặp nước.

Thi Vũ, Hàn Sơ Dạ, còn có Hạ Gia Dương đề rất thú vị, hơn nữa tính tình cũng rất tốt, bạn cùng bạn Triệu Tâm Di tuy rằng trầm mặc ít nói một chút nhưng những yêu cầu cần có đều có thể đáp ứng được, chưa kể Đoạn Kế Hâm lại vô cùng có sức sống.

Giang Niên cảm thấy rằng mình thật sự mĩ mãn.

Chỉ là kể từ khi vào lớp 19, chủ đề nói chuyện trong bữa ăn cùng Khương Thi Lam đã trở thành ---

"Niên Niên, nói cho mình biết hành tung của Hạ Gia Dương hôm nay được không?", Khương Thi Lam hai mắt sáng rực, vừa ăn vừa hỏi Giang Niên.

Giang Niên vắt óc: "À, hôm nay giờ hóa bị cô gọi tên, trả lời rất tốt, cô dạy hóa liền khen hắn; sau đó cô giáo ngữ văn hỏi hắn có học thuộc bài đọc buổi sáng nay hay không, Hạ Gia Dương đọc một đoạn ngắn, mặc dù có hơi ngập ngừng, nhưng nó khá là thành công....."

Cô thực sự bội phục, mặc dù trước kia đã biết rằng cô bạn nhỏ là fangirl trung thành của Hạ Gia Dương, nhưng lại không biết rằng cô ấy thích Hạ Gia Dương rất nhiều, được không?

Cô ấy có thể mỗi ngày nghe một ít về cuộc sống hằng ngày của Hạ Gia Dương với sự thích thú cùng cực.

Giang Niên đôi khi cảm thấy chính mình quả thực quá biếи ŧɦái, hằng ngày có trách nhiệm ghi lại hành tung của bạn bàn trước, sau đó thuật lại với Khương Thi Lam.

Cảm giác làm việc trong FBI cũng không sai khác lắm.

Chỉ là ngày hôm nay...

Dường như có điều gì đó không ổn.

Giang Niên thất thần nhìn về phía Hạ Gia Dương đang phát biểu trên bộ đàm, cách một lát lại liếc nhìn một lần.

Ngay cả Triệu Tâm Di đứng ở phía sau Giang Niên cũng phát hiện có điều gì đó không ổn.

Tranh thủ bài tập mở rộng lồng ngực, Triệu Tâm Di không dấu vết tiến đến bên cạnh Giang Niên, sau đó hạ giọng: "Cậu làm sao vậy?"

Giang Niên tinh thần không yên: "Hả? Mình không có chuyện gì đâu."

Triệu Tâm Di lại tiếp tục thấp giọng hỏi: "Đừng giấu diếm, mình thấy cậu nhìn trộm Hạ Gia Dương mấy lần rồi, có chuyện gì sao?

Giang Niên cả kinh.

Không phải..... Cô nhìn trộm rõ ràng như vậy sao!

Triệu Tâm Di càng nhấp ra hương vị.

...... "Cậu sẽ không, đột nhiên làm gì với lớp trưởng của chúng ta chứ.....?"

Giang Niên: "....."

Vì vậy, theo những gì Triệu Tâm Di nói, những gì cô làm vừa rồi chính là thích Hạ Gia Dương sao?!

Ôi trời ơi, là hiểu lầm cực lớn đó!

Ngay trước khi Giang Niên có cơ hội giải thích rõ ràng với Triệu Tâm Di, ủy ban thể dục đã đi đến nhắc nhở: "Luyện tập cho tốt, đừng nói chuyện!"

Triệu Tâm Di và Giang Niên nhanh chóng cúi đầu nghiêm túc thực hiện động tác.

Chờ đến khi thể dục giữa giờ kết thúc, Giang Niên chỉ kịp nói một câu với Triệu Tâm Di—

"Tâm Di, cậu thực sự hiểu lầm rồi, mình không phải thích lớp trưởng đâu." Còn không kịp giải thích rõ ràng, Giang Niên đã thấy Lục Trạch và Hạ Gia Dương cùng nhau về lớp.

Cô chỉ kịp để lại một câu, liền vội vàng đuổi theo.

Triệu Tâm Di: ???

Giang Niên thở hồng hộc đuổi theo bọn họ: "Lớp trưởng!"

Hạ Gia Dương cùng Lục Trạch đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Giang Niên.

Hạ Gia Dương hơi ngạc nhiên: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

Thật sự không trách Hạ Gia Dương sẽ cảm thấy kì lạ, chủ yếu là Giang Niên có chuyện gì lại không thể đợi đến khi trở lại phòng học nói với hắn.

Cứ như vậy vội vàng gọi hắn.....

Giang Niên có chút rối rắm, sau đó khẽ cắn môi, nghiến lợi nói: "Lớp trưởng, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu một chút."

Giang Niên đặc biệt nhấn mạnh từ "riêng".

Hạ Gia Dương chỉ cảm thấy khi từ "riêng" được thốt ra, vị bên cạnh hắn giống như.....

Ngay cả không khí xung quanh hắn cũng lập tức ngưng tụ.

Hắn nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận liếc nhìn Lục Trạch một cái, lại cẩn thận mà liếc nhìn Giang Niên một cái, cuối cùng thật cẩn thận nói: ..... Cậu có chắc là, nói riêng không?"

"Ừ, nói riêng."

Vừa mới kết thúc thể dục giữa giờ, sân điền kinh đầy người vừa mới giải tán đi về phía lớp học. Lục Trạch lại ở chỗ này, quả thực quá thu hút ánh mắt.

Hạ Gia Dương chỉ cảm thấy nếu mình ở đây thêm một lúc, cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng của Giang Niên không biết vì nóng hay vì xấu hổ, còn có bộ dạng quyết tâm muốn nói ra điều gì đó, khả năng không qua bao lâu, tin đồn "Giang Niên tỏ tình với Hạ Gia Dương" liền có thể truyền đi toàn bộ khối 11.

Không, tin đồn "Giang Niên tỏ tình với bạn thân của Lục Trạch, Hạ Gia Dương" có thể trực tiếp lan truyền khắp toàn bộ Minh Lễ.....

Tuy rằng hiện tại hiệu ứng có vẻ là như vậy, nhưng bạn học Hạ Gia Dương đã kịp thời trong đầu tính toán một chút, vẫn là kịp thời ngăn cản tổn hại.

Hắn vui vẻ không để ý đến dáng vẻ lười biếng nhưng đầy sát khí của Lục Trạch bên cạnh, gật đầu: "Không thành vấn đề, cậu muốn nói ở đâu?"

Giang Niên cân nhắc một hồi, có chút do dự: "... Rừng nhỏ?"