Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 158: Công ty Trúc Mộng (7)



Edit: Blueberry

Beta: Wendy

Ngân Tô đi vào thang máy, phát hiện trong đó chỉ có phím ấn từ tầng 1 đến tầng 13, không tồn tại tầng 14… Vậy vừa rồi sao trưởng phòng Tôn lại bảo những người chơi kia lên tầng 14, lên kiểu gì đây? Trèo lên sao?

Ngân Tô định về phòng trước xem sao, không băn khoăn mãi vì một vấn đề, cô hào hứng ấn tầng 13.

1304.

Ngân Tô ôm chậu hoa tìm phòng của mình, trên khe quẹt thẻ bên cạnh cửa phòng còn có tên của cô. Nhưng ngoài cô ra vẫn còn một cái tên khác.

【Tô Mẫn Nhân】

【Liêu Tiểu Khiết】

Còn có cả bạn cùng phòng sao… Khóe môi Ngân Tô nhếch lên. Đúng lúc đấy, cô đỡ phải đi loanh quanh tìm người, trò chơi này chu đáo quá trời.

Ngân Tô hớn hở mở cửa phòng, nhìn thấy bạn cùng phòng đang đứng bên trong.

Bạn cùng phòng quay lưng về phía cô, đứng ở trước bàn, nghe thấy tiếng mở cửa, bạn cùng phòng đang làm gì đó bỗng quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười: “Xin chào, cô là bạn cùng phòng mới của tôi à?”

Ngân Tô liếc nhìn thẻ nhân viên trước ngực Liêu Tiểu Khiết, cạch một tiếng đóng cửa lại, nở nụ cười xán lạn: “Nếu như tôi không mở nhầm cửa thì đúng là vậy.”

Liêu Tiểu Khiết bị lời Ngân Tô nói làm cho bật cười: “Vậy sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.”

“Được.” Ngân Tô gật đầu, nhìn về cái bàn phía sau cô ấy: “Không phải công ty nói là để dịch dinh dưỡng trong phòng sao? Cô có thấy dịch dinh dưỡng của tôi đâu không?”

Trên mặt bàn trống rỗng, đừng nói là dịch dinh dưỡng, đến một mảnh giấy cũng không có.

Liêu Tiểu Khiết bị câu “Được” không chút khách sáo của Ngân Tô làm cho nghẹn họng. Nghe thấy câu hỏi phía sau của Ngân Tô, cô ta vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng vừa mới về, không thấy dịch dinh dưỡng đâu, hình như công ty còn chưa mang tới.”

“Vậy sao?”

“Ừ.”

Liêu Tiểu Khiết vẫn rất ung dung, trên mặt không hề để lộ ra dấu hiệu nói dối, cô ta còn rất chu đáo đề nghị cho Ngân Tô: “Đôi khi công ty làm việc chậm, nếu tối nay họ không mang tới, cô có thể đi hỏi lại.”

“Được rồi.” Dường như Ngân Tô đã chấp nhận cách nói này, không truy hỏi về dịch dinh dưỡng nữa.

Liêu Tiểu Khiết được đà giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Liêu Tiểu Khiết, còn cô.”

“Tô Mẫn Nhân.”

Liêu Tiểu Khiết giống như một người bạn cũng phòng bình thường, không nhìn ra một chút bất thường nào, giọng nói rất dịu dàng: “Tên cô thật đặc biệt.”

Tô – người tốt siêu cấp hếch cằm: “Trách trời thương dân, tôi quyết chí muốn làm một người tốt siêu cấp.”

Liêu Tiểu Khiết nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Đây là ước mơ của cô sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Ngân Tô vừa trả lời vừa quan sát gian phòng, ngoại trừ hai cái giường, cũng chỉ có một cái bàn và một chiếc ghế sofa. Phòng này không có nhà vệ sinh, môi trường làm việc tệ quá, đến cả một phòng tắm riêng cũng không có.

“Vậy ước mơ của cô là gì?” Liêu Tiểu Khiết tiếp tục hỏi.

Ngân Tô quay đầu nhìn Liêu Tiểu Khiết: “Ước mơ của tôi sao?”

Liêu Tiểu Khiết cười dịu dàng, giống như là đang nói chuyện phiếm vậy: “Đúng thế, ước mơ của cô là gì?”

“Ước mơ của tôi…” Ngân Tô ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

Liêu Tiểu Khiết nhìn cô chằm chằm, đáy mắt đã bắt đầu tối đi.

“Ước mơ của tôi là…”

Ngân Tô lẩm bẩm vài chữ, tới gần Liêu Tiểu Khiết, giống như chỉ muốn nói cho một mình cô ta nghe.

Liêu Tiểu Khiết không nhận ra điều gì bất thường, để cho Ngân Tô lại gần mình, vểnh tai lên nghe cô nói.

“Giết cô đó.” Cô gái cúi đầu, ghé vào tai cô ta nói nhỏ.

Đồng tử của Liêu Tiểu Khiết co rụt lại, cơn đau từ bụng dâng lên như thuỷ triều, ý thức được điều gì đang xảy ra, cô ta lập tức tung nắm đấm tới.

Nhưng đối phương lại dễ dàng nắm chặt lấy cổ tay cô ta, bắt chéo tay cô ta ra sau lưng, ấn cô ta xuống mặt bàn, phần bụng gần như bị đâm thủng, thậm chí cô ta còn cảm nhận được làn gió lạnh như băng xuyên qua.

Liêu Tiểu Khiết há miệng muốn nói gì đó nhưng bị đối phương một tay bịt miệng một tay ôm cô ta như thể hai người vô cùng thân mật: “Cô xem, ước mơ của tôi dễ dàng thực hiện như vậy đấy.”

Liêu Tiểu Khiết muốn thoát khỏi sự khống chế của Ngân Tô nhưng không biết đối phương lấy sức từ đâu ra mà cô ta không thể thoát nổi.

Sức sống nhanh chóng trôi đi, Liêu Tiểu Khiết không còn sức để giãy giụa nữa, vì hoảng sợ nên cơ thể cô ta run rẩy rồi từ từ trượt xuống.

Sức mạnh khống chế cô ta biến mất, cơ thể cô ta ngã thẳng xuống mặt đất, máu tươi từ bụng chảy ra nhanh chóng tạo thành một vũng máu trên mặt đất.

Tầm nhìn của cô ta dần trở nên mơ hồ, cô gái tay cầm ống thép hẵng còn nhỏ máu, mặt đeo khẩu trang không ngừng phóng to ra trong tầm mắt cô ta. Đối diện đôi đồng tử đen nhánh kia, không hiểu sao trong lòng cô ta lại sinh ra cảm giác choáng váng và sợ hãi.

Cô gái tươi cười, đi đến lấy tấm thẻ nhân viên trước ngực cô ta: “Cái này để tôi bảo quản giúp cô nhé, không cần cảm ơn đâu.”

Mọi thứ trước mắt Liêu Tiểu Khiết dần mờ đi, ngay cả gương mặt của cô gái kia cũng dần trở nên mơ hồ, chút sức sống cuối cùng trong mắt cô ta cũng bị rút sạch.

Ngân Tô cúi đầu nhìn thẻ nhân viên, trên đó không có tên, chỉ có mấy chữ ‘Thẻ nhân viên công ty Trúc Mộng’.

Ngân Tô cất thẻ nhân viên vào bên trong áo sơ mi, sau đó lục soát người của Liêu Tiểu Khiết.

Cuối cùng, cô lấy trên người Liêu Tiểu Khiết ra hai chiếc bình màu đen, một bình 100ml, một bình 200ml.

Trên thân bình 100ml có dán chữ ‘Bình dịch dinh dưỡng chuyên dụng của Tô Mẫn Nhân’, còn bình 200ml dán tên của Liêu Tiểu Khiết.

Dưới bình chuyên dụng còn có một hàng chữ nhỏ: Có thể giữ tươi trong vòng 12 giờ.

Dịch dinh dưỡng cũng cần giữ tươi sao?

Ngân Tô ngồi xổm bên cạnh thi thể Liêu Tiểu Khiết, trực tiếp mở nắp bình ra, mùi gỉ sét lập tức xông vào mũi —— Là máu.

Dịch dinh dưỡng là máu… Ở một công ty như thế này, máu này chắc chắn không phải là máu động vật, vậy chỉ có thể là máu người.

“Chậc…”

Ngân Tô đem chậu hoa tới, đổ dịch dinh dưỡng vào. Máu nhanh chóng thấm ướt bùn đất nhưng chỉ một lát sau đã không còn nhìn thấy một chút vết máu nào nữa, đất cũng không có dấu hiệu bị ướt.

Ngân Tô đang định mở bình thứ hai thì ánh mắt lại va phải Liêu Tiểu Khiết đang nằm trên mặt đất.

Mặc dù công ty nói có một tầng chuyên môn thu hoạch dịch dinh dưỡng nhưng ai biết được nó được thu hoạch như thế nào? Có bao nhiêu nguy hiểm… Cho nên đối với nhân viên mà nói, trực tiếp gi ết chết đồng nghiệp là cách thu hoạch dịch dinh dưỡng đơn giản nhất.

Sớm biết vậy thì cô đã không giết cô ta.

Ngân Tô cảm thấy hơi hối hận.

***

***

“Cộc cộc —— ”

Có người g cửa phòng 1304, bên ngoài là hai cô gái, một người trong đó mặc một chiếc áo khoác không vừa và đội mũ, còn cố gắng kéo thấp vành mũ xuống.

Cô gái mặt tròn đứng bên cạnh đang ôm chặt cánh tay cô gái kia, vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Cô gái mặt tròn gọi cả buổi cũng không thấy ai mở cửa, nhỏ giọng nói với cô gái bên cạnh: “Hay là chúng ta đi thôi.”

Khương Dư Tuyết giơ tay chuẩn bị gõ cửa lần nữa thì cửa mở ra, mùi máu tươi nồng nặc bên trong bay ra ngoài. Cô gái mặt tròn dù trước đó đã trải qua bom máu ở đại sảnh vẫn cảm thấy buồn nôn, quay đầu vào tường nôn khan một trận. 

Sắc mặt của Khương Dư Tuyết cũng không tốt lắm nhưng vẫn khá là bình tĩnh.

Cô ấy ngước mắt nhìn vào bên trong, trên áo khoác của cô gái dính không ít máu, một tay giữ cửa, một tay cầm vũ khí đang nhỏ máu, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

Sau lưng cô gái, có một người đang nằm dưới đất, còn có một vài dấu chân dính máu đỏ tươi in lộn xộn trên mặt đất… Những cảnh tượng khác đã bị cánh cửa che mất nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết đó chẳng phải là cảnh tượng tốt đẹp gì.

Khương Dư Tuyết hoàn toàn không ngờ trong phòng lại xảy ra chuyện này, vẻ mặt hơi đơ ra, nhất thời quên mất phải nói gì.

“Là cô à.” Cô gái kia dường như nhận ra cô ấy, giọng điệu lên xuống: “Có chuyện gì không?”