Tất cả hoàn thành việc check in trong vòng nửa tiếng, thứ tự cuối cùng trên màn hình là 316.
Số lượng NPC trong phó bản nhiều hơn hẳn người chơi, số lượng người chơi hiện có là: 109.
Chỉ trong chưa đầy một ngày, tính cả những người chơi không đăng ký được thì hiện tại tổng thiệt hại của đội ngũ người chơi đã lên đến 21 người.
Có thể những người chơi này chết do quy tắc, cũng có thể là chết trong tay người chơi khác…
NPC phụ trách check in đóng cửa lại, sau đó vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người: “Do có một bộ phận nhân viên làm việc không tích cực, mời những nhân viên thiếu dịch dinh dưỡng tập hợp ở đại sảnh lúc 23:00, công ty sẽ tiến hành huấn luyện cho mọi người, để mọi người nhận thức đúng đắn về tầm quan trọng của việc nghiêm túc nuôi trồng hạt giống mộng tưởng.”
“!!!”
Những người chơi bị đánh giá là thiếu dinh dưỡng lần lượt thay đổi sắc mặt.
Huấn luyện buổi tối thì làm gì có huấn luyện nào là bình thường? Buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì? Lẽ nào là bẫy tử vong?
Không biết tiểu đội ba người Giang Kỳ dùng cách gì mà đều lấy đủ dịch dinh dưỡng, đạt trạng thái bình thường.
“Tiểu Vân…” Ngư Hàm Tú là người duy nhất thiếu dinh dưỡng, khuôn mặt trắng bệch, rưng rưng nhìn Khương Dư Tuyết xin giúp đỡ: “Phải làm sao bây giờ?”
Nhất thời Khương Dư Tuyết cũng không biết nên làm thế nào, cô ấy đạt trạng thái bình thường, cũng không thể đi cùng cô ta.
“Có lẽ huấn luyện không đến mức chết người đâu.” Nghiêm Nguyên Thanh dịu dàng mở lời: “Bạn học không cần quá lo lắng, xem những người chơi lâu năm khác làm như nào thì em cứ làm như thế. Quan trọng nhất là tâm trạng, đừng sợ hãi, hôm nay mới là ngày đầu tiên, tỉ lệ sống sót của hoạt động nhiều người chơi thế này thường rất cao.”
Tuy trò chơi muốn người chơi chết nhưng nó sẽ không tùy tiện tàn sát người chơi bừa bãi, nó thích nhìn người chơi giãy giụa để sống sốt, phản bội lẫn nhau hơn.
Hôm nay người chơi đã chết quá nhiều rồi, Nghiêm Nguyên Thanh cảm thấy cho dù huấn luyện có nguy hiểm thì cũng không đến nỗi tất cả đều bị diệt, tỷ lệ sống sót vẫn rất cao.
Có lẽ giọng nói dịu dàng của Nghiêm Nguyên Thanh mang theo sự trấn an khiến Ngư Hàm Tú với đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn anh ta, không chắc chắn hỏi lại: “Thật không?”
Nghiêm Nguyên Thanh cười cười: “Thật.”
***
***
NPC chỉ nói người chơi thiếu dinh dưỡng cần phải đi huấn luyện nhưng không nhắc đến người chơi không có thẻ nhân viên…
Quy tắc đầu tiên chính là thẻ nhân viên, rõ ràng quy tắc này chính xác.
Không có thẻ nhân viên thì không có cách chứng minh là nhân viên công ty… Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?
Ngân Tô tạm thời không thể nào biết được, rời khỏi đại sảnh trước.
Cô còn chưa ăn cơm nên quyết định đi thẳng đến nhà ăn tầng hai.
Vừa vào nhà ăn cô đã nghe thấy có tiếng khóc của cô gái trộn lẫn với tiếng đùa bỡn, trêu ghẹo của bọn đàn ông.
Ngân Tô ngước mắt nhìn qua bên đó, mấy người đàn ông vây quanh đùa bỡn một cô gái, cô gái muốn đi lại liên tục bị bọn họ xô đẩy trở về.
Người ngồi ở bàn bên cạnh không phải ai khác mà chính là Lâm Phi Trần.
Đám đàn ông này đều ở trong nhóm của Lâm Phi Trần.
Ngân Tô đi qua bên đó, đám đàn ông đang táy máy tay chân kia thấy cô đi về phía mình thì đều có chút tem tém lại, cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
“Cứu…”
Cô gái muốn túm lấy Ngân Tô nhưng lại bị một người đàn ông kéo về, bịt miệng cô ấy không cho cô ấy lên tiếng.
Tuy đối phương kiêng dè Ngân Tô nhưng cũng không phải là quá sợ, ánh mắt hung ác độc địa nhìn cô chằm chằm, cảnh cáo cô đừng lo chuyện bao đồng, mọi người nước sông không phạm nước giếng.
Ngân Tô chỉ nhìn bọn họ một cái, rất bình tĩnh đi qua giữa bọn họ dưới ánh mắt cầu cứu của cô gái, đi đến chỗ lấy cơm.
Nhà ăn đã không còn thịt viên, chỉ còn lại một số thức ăn đơn giản dễ bảo quản, Ngân Tô tùy ý chọn hai món, tìm chỗ ngồi ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú đầy ‘thân thiện’ của bác gái.
Lúc này người chơi trong nhà ăn không nhiều, phần lớn người chơi đều cách xa đám người Lâm Phi Trần, sợ rước họa vào thân.
Cũng có người chơi lộ vẻ phẫn nộ và chán ghét nhưng dưới tình huống không ai sẵn lòng đứng ra ngăn chặn thì quả thực là không ai dám lên tiếng.
“Đám người này đúng là ghê tởm.”
Bàn đằng sau Ngân Tô có người khẽ mắng hai tiếng.
“Buổi chiều tôi nhìn thấy bọn họ đang bắt người chơi…” Một tiếng nói khác khẽ phụ họa: “Cậu nói xem đánh giá ưu tú của bọn họ từ đâu ra?”
Giọng nói ban đầu lại mắng: “Đám người này đúng là cặn bã!”
“Loại người này trong trò chơi còn ít sao? Chuyện gì không dám làm ở thế giới hiện thực là chúng nó mang hết vào trong trò chơi để làm…”
“Tại sao Cục điều tra cấm kỵ không quản lý hành vi của những người này trong trò chơi!”
“Bọn họ cũng không phải thần. Người bị hại đều chết trong trò chơi, không có ai tố giác, Cục điều tra cấm kỵ làm sao biết những chuyện này? Hơn nữa sau khi rời khỏi trò chơi, chỉ cần giấu thân phận cho kỹ thì ai mà tìm ra được bọn họ?” Những người chơi còn lại cũng sẽ lựa chọn chỉ lo bản thân mình, không muốn lo chuyện bao đồng.
“Ngày tháng thế này thật sự là quá đủ rồi…”
Ngân Tô nhìn thoáng qua bên Lâm Phi Trần, cô gái đã bị kéo ngồi xuống bàn bọn họ, may mà chúng chỉ không để cho cô gái đi, không làm ra chuyện ghê tởm hơn tại chỗ.
Không ngờ chỉ sau vài phút, Ngân Tô lại lần nữa xuất hiện ở cửa nhà ăn, đi bên cạnh cô còn có trưởng phòng Tôn sắc mặt xám ngoét.
“Trưởng phòng Tôn, cô xem, có phải bọn họ đang bắt nạt đồng nghiệp không?” Hai tay Ngân Tô đút trong túi, hất cằm về phía đám người vẫn đang tiếp tục, bất mãn nói: “Công ty chúng ta sao có thể có loại nhân viên như vậy? Làm hạ đẳng cấp của công ty chúng ta, nên đưa bọn họ đi huấn luyện, nâng cao ý thức của bọn họ, đừng làm mất mặt công ty.”
Ngân Tô luôn miệng nói công ty chúng ta, cứ như thể cô thật sự yêu quý cái công ty này lắm vậy.
Trong lòng trưởng phòng Tôn tức ói máu: “…”
Liên quan rắm gì tới tôi!
Ngân Tô cười mỉm nhìn cô ta: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho công ty thôi, trưởng phòng Tôn cô nói xem đúng không?”
Trưởng phòng Tôn: “…”
Ai cần cô muốn tốt cho công ty! Muốn tốt cho công ty thì sao cô không đi chết đi!!
Dưới ánh mắt dịu dàng của Ngân Tô, có lẽ trưởng phòng Tôn nhớ tới quá trình mình bị Ngân Tô bắt qua đây. Cô ta hít một hơi thật sâu, khóe miệng cứng đờ, nghẹn ra một chữ: “Đúng.”
“Thế cô còn không phạt bọn họ đi?” Ngân Tô nhấc tay ra hiệu, giọng điệu dần dần trở nên nguy hiểm: “Ở đây là nhà ăn, là chỗ ăn cơm, sao có thể để cho bọn họ làm dơ bẩn nơi thần thánh như vậy! Thật là không thể tha thứ…”
“…”
Trưởng phòng Tôn nghiến răng nghiến lợi thầm oán hận, giẫm lên giày cao gót ‘lộc cộc’ bước vài bước tới trước mặt đám người Lâm Phi Trần, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm họ: “Tô Mẫn Nhân tố cáo mấy người bắt nạt đồng nghiệp, nhân viên công ty nên giúp đỡ lẫn nhau, sao mấy người có thể bắt nạt đồng nghiệp?”
Trưởng phòng Tôn vừa đi lên liền bán đứng Ngân Tô.
Nhưng Ngân Tô không hề quan tâm, thậm chí lúc mấy người Lâm Phi Trần nhìn qua cô còn giơ tay vẫy nhưng lại nói với trưởng phòng Tôn: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho công ty!!”
Trưởng phòng Tôn: “…” Sớm muộn gì cũng vặn đầu cô ra!!
Mấy người Lâm Phi Trần: “…” Từ lúc nào NPC bắt đầu lo chuyện bao đồng rồi vậy? Hồi trước lúc đăng kí, có người chơi giết người mà cũng có thấy chúng quan tâm dâu!!
“Trưởng phòng Tôn, chúng tôi chỉ đùa với cô ấy chút thôi, không bắt nạt cô ấy.” Có người chơi biết nghe theo lời hay lẽ phải trả lời, còn đẩy cô gái một cái: “Chúng tôi có bắt nạt cô không?”
Gương mặt cô gái đầm đìa nước mắt, muốn thoát khỏi tay người chơi kia nhưng lại bị người đó ấn chặt bả vai lại, cười như không cười nhìn chằm chằm cô ấy.
Trưởng phòng Tôn lại hoàn toàn không có ý định nghe cô gái kể khổ, trút hết tất cả sự oán hận Ngân Tô lên người bọn họ: “Mấy người cũng tham gia huấn luyện tối nay đi.”