Dưới sự giám sát của Ngân Tô, bốn NPC nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng, giúp họ hoàn thành xuất sắc công việc tăng ca.
Tối nay Ngân Tô không có ý định đi thăm dò mà trực tiếp dùng cái thang máy đã đổi sang trạng thái ban đêm trở về tầng 13. Đương nhiên năm người chơi kia không dám làm bậy, lần lượt đi xuống các tầng tương ứng.
Những người chơi khác hình như vẫn còn chưa quay lại, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Ngân Tô nằm xuống giường, nhanh chóng nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn.
“Xột xoạt xột xoạt…”
Vô số rễ cây xuất hiện trong phòng, chúng đan xen quấn lấy nhau, cuối cùng kết lại hình thành một hình người rõ ràng. Khuôn mặt của Liêu Tiểu Khiết lộ ra trong đống rễ cây, dường như dưới làn da cũng bò đầy rễ cây khiến cho khuôn mặt của cô ta trông vô cùng dữ tợn và gớm ghiếc.
Liêu Tiểu Khiết nhìn người đang nằm trên giường, trong mắt lộ ra mấy phần mừng rỡ, vội vã đi tới cạnh giường.
Cô ta duỗi ‘tay’ ra, hóa thành vô số rễ cây muốn quấn lấy bóng người trên giường, sự mừng rỡ trong ánh mắt như sắp tràn ra ngoài.
“Aaa ––—”
Sự mừng rỡ trong mắt Liêu Tiểu Khiết lập tức bị thay thế bởi vẻ đau đớn, đám rễ cây cô ta vươn ra đã đồng loạt bị chặt đứt, có cái rơi xuống giường, có cái thì nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Những rễ cây ẩn dưới da mặt Liêu Tiểu Khiết liên tục ngọ nguậy, thậm chí còn có vài cái xé rách ra mặt chui ra ngoài khiến gương mặt Liêu Tiểu Khiết nhuộm đỏ máu, làm cô ta trông càng thêm đáng sợ.
Đang ngủ thì bị người khác làm phiền, Ngân Tô gắt ngủ ngồi trên giường nhìn Liêu Tiểu Khiết ôm mặt gào thét, đồng thời phàn nàn người bạn cùng phòng tận dụng hết mọi thứ để trở lại với hình thức khác: “Cô ồn quá đấy.”
NPC bạn cùng phòng sau khi chết sẽ dị hóa thành thực vật hình người và quay lại tìm người chơi tâm sự, thúc đẩy tình cảm…
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam/ cô nữ quả nữ/ cô nam quả nữ phát sinh một vài chuyện không thể miêu tả, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Trò chơi đúng là biết chơi thật đấy.
Liêu Tiểu Khiết nhìn Ngân Tô qua kẽ tay, thấy đối phương như đang mải suy nghĩ gì đó, ánh mắt thậm chí còn không dừng lại trên người cô ta, bị phớt lờ như vậy khiến cô ta cảm thấy giận dữ, cổ họng phát ra vài tiếng gầm gừ không rõ nghĩa rồi nhào cơ thể nửa biến dị về phía Ngân Tô.
Ngân Tô: “…”
Không những ồn ào mà còn muốn làm bậy với bạn cùng phòng nữa.
Đêm hôm khuya khoắt, quá xúc phạm rồi!
Ngân Tô bị xúc phạm không còn cách nào khác đành phải nhét người bạn cùng phòng bất lịch sự của mình vào chiếc ấm đã để trống hai ngày nay. Sau khi dùng sức cố gắng nhét nốt mấy cái rễ cây cuối cùng vào, cô đậy nắp lại: “Ngoan ngoãn ngồi chờ bên trong đi, mi mà dám ra đây là ta sẽ vặt trụi rễ của mi luôn đấy.”
Ngân Tô vừa định nằm xuống thì phát hiện có vài sợi rễ đã rơi vào trong chậu hoa, hai phiến lá non màu xanh nhạt thế mà lại mọc ra thêm mấy sợi rễ mờ mờ, quấn lấy những sợi rễ cây rơi vào trong chậu hoa kia rồi sau đó bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, những sợi rễ cây đã dần biến mất.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô trơ mắt nhìn hai phiến lá non mềm mại kia ăn hết bộ rễ to gấp mấy lần so với nó, hít một hơi, hết lòng khen ngợi: “Bảo bối lợi hại quá!”
Đây là đã qua giai đoạn bú sữa, bắt đầu mọc răng nên muốn gặm c ắn đúng không!
Phải sắp xếp lại!
Ngân Tô mở ấm nước, lấy ra từ bên trong một chiếc rễ lớn hơn, to hơn rồi thả vào chậu hoa.
Những rễ cây mờ kia nhanh chóng quấn lấy nó, chỉ chớp mắt đã tiêu hóa sạch sẽ.
Thế là Ngân Tô bắt đầu không ngừng thả thêm rễ cây vào, vừa cho ăn vừa nói: “Ăn đi, bỏ đói ai cũng không thể bỏ đói trẻ con được, bữa khuya còn rất nhiều, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.”
Một tiếng sau, Ngân Tô cầm rễ cây chọc chọc vào lá cây nhỏ: “Không muốn ăn nữa sao? Lúc nãy mới ăn được bao nhiêu đâu, chúng ta không thiếu chút đồ ăn này, không cần tiết kiệm, mau ăn đi.”
Lá cây nhỏ cụp lá lại như cây xấu hổ, rõ ràng là không muốn phản ứng với tên bi3n thái Ngân Tô này.
“Ăn có một chút như vậy thì làm sao mà lớn được? Không lớn thì bao giờ mới khỏe mạnh được như gốc cây dưới kia?” Sự so sánh, ganh đua không thể giải thích được đến từ nhân viên xuất sắc (thần kinh).
Ngân Tô lấy rễ cây chọc vào phiến lá: “Đừng ngủ, dậy ăn đi, không ăn thì sao thành lão đại được!!”
Hạt giống mộng tưởng: “…”
Dường như lá cây nhỏ là bị Ngân Tô đâm tới phiền, phiến lá run rẩy mở ra, sau đó giống như cố gắng tích cóp sức mạnh. Dưới ánh nhìn chăm chú của Ngân Tô, nó dùng sức vọt lên.
Sau đó hai phiến lá ‘cạch’ một tiếng rồi khép lại, không còn động tĩnh gì nữa.
Ngân Tô cuối cùng cũng không thể đánh thức hạt giống mộng tưởng đang giả vờ ngủ, đành phải tạm gác lại kế hoạch đốt cháy giai đoạn khiến cây con lớn lên.
***
**
Sáng sớm hôm sau, Ngân Tô liền nghe thấy tình trạng thảm thương của những người chơi phải tăng ca tối qua.
Quả nhiên tổ đội mười người là có lý do, nhất định phải đảm bảo số lượng người trong đội được giữ nguyên, nếu không, chỉ cần thiếu một người thì căn phòng đó sẽ trở thành địa ngục trần gian.
Những người chơi xa lạ lập thành một đội, tất nhiên sẽ không quá tin tưởng lẫn nhau nên rất dễ mở ra chế độ địa ngục trần gian, bị một đống thực vật truy sát.
Tất nhiên cũng có những người chơi có tinh thần ‘đoàn kết’ như đội của Ngân Tô thì không có bất kỳ tổn thất nào.
Nhưng không may là vào ngày thứ ba, số lượng người chơi đã giảm xuống còn 61 người.
Mà trải qua chuyện tối qua, sắc mặt của phần lớn người chơi đều rất tệ, rõ ràng họ đã bị ô nhiễm nên trạng thái cơ thể cũng bắt đầu có vấn đề.
Nhóm người chơi lâu năm có thể sử dụng các loại đạo cụ khác nhau để giảm bớt giá trị ô nhiễm nhưng người chơi mới thì lại không có đạo cụ, thế là họ bắt đầu nghĩ tới thịt viên được cung cấp trong nhà ăn.
Không ngờ hôm nay số lượng thịt viên nhà ăn cung cấp lại có hạn, hầu hết đã bị NPC lấy mất, chỉ có một vài người chơi lấy được thịt viên.
Tình hình ngày thứ ba có lẽ đã ổn định lại, phần lớn người chơi đều đã tham gia vào các nhóm khác nhau, đông nhất vẫn là nhóm của Lâm Phi Trần.
Trải qua một ngày bị tra tấn, rõ ràng Lâm Phi Trần đã bình phục lại.
Nhờ công của kỹ năng thiên phú hiếm có hệ không gian, anh ta đã hợp nhất được vài đội nhỏ và trở thành thủ lĩnh của nhóm hơn hai mươi người chơi.
Nhóm Giang Kỳ vẫn hành động một mình, không mang theo đám người chơi mới ngày hôm qua. Tuy nhiên, có một số ít người chơi gia nhập đội ngũ của một người chơi tên lão Chu, chính là người hôm qua đánh nhau với Lâm Phi Trần, trở thành đội lớn thứ hai trong phó bản nếu xét về số lượng người.
Còn lại hai, ba đội nhỏ hành động dè dặt, ngoại trừ những lúc vô cùng quan trọng, còn không thì sẽ không xuất hiện.
Cuối cùng là mấy người chơi lẻ tẻ, hành động một mình, bé mít ướt Ly Khương cũng không gia nhập bất cứ đội ngũ nào, lựa chọn hành động một mình.
Ngoài ra, cũng chỉ còn lại Ngân Tô và năm người chơi nhất định phải theo cô làm tiểu đệ dự bị.
Ngày thứ ba không có chuyện gì lớn xảy ra, người chơi dựa theo quá trình của hai ngày đầu tiên mà làm việc, sau đó tiếp tục thăm dò toàn bộ công ty, hy vọng phát hiện được manh mối để tìm chìa khóa qua cửa.
Bọn họ cũng cố gắng thử đi xuống thang máy đến những nơi khác tìm thử nhưng đáng tiếc là không một người chơi nào thành công.
Vất vả cả một ngày, chìa khóa qua cửa vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Buổi tối đi check in, thế mà lại gặp trưởng phòng Tôn đứng bên ngoài phòng check in, trước khi Ngân Tô xuất hiện, trên mặt cô ta luôn nở nụ cười ngọt ngào.
Ngân Tô vừa xuất hiện, sắc mặt trưởng phòng Tôn lập tức từ vui vẻ chuyển sang u ám, cô ta âm u mở miệng: “Hôm nay là ngày thứ ba, là thời điểm kiểm tra kết quả của giai đoạn thứ nhất, mọi người đừng khiến cho công ty thất vọng.”
“!!!”
Chu kỳ phát triển của hạt giống mộng tưởng gồm: Kỳ nảy mầm, kỳ ra lá, kỳ đơn hoa và kỳ kết quả.
Có người khẽ hỏi: “… Cho nên thời gian nảy mầm là ba ngày, sau đó thì sao? Sẽ mất bao nhiêu ngày?”
Ngân Tô ôm bé bự mà mình tỉ mỉ chăm nuôi, nó đã cao lên không ít, phải cao tới bảy, tám centimet, cô cảm thấy chắc hẳn nó sẽ vượt qua bài kiểm tra nên cũng không quá lo lắng.
Nhưng những người chơi khác thì lại không lạc quan được như vậy.
Bọn họ không biết tiêu chuẩn của cuộc kiểm tra là gì và như thế nào mới được tính là đủ tiêu chuẩn.