Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 210: Con tàu Noah (1)



Edit: Thảo My

Beta: Wendy

Hứa Hòa Diệp vừa mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên giường, cô ấy xoay người ngồi dậy, nhanh chóng quan sát căn phòng.

Căn phòng này khá là rộng rãi, giống phòng trong khách sạn nhưng cô ấy lại nghe thấy tiếng sóng biển ở bên ngoài.

Hứa Hòa Diệp mở ra giao diện cá nhân, xem phó bản hiện tại.

“Con tàu Noah…” Đang ở trên tàu à?

Căn phòng được bố trí thống nhất theo kiểu phòng khách sạn, có đầy đủ các loại đồ dùng nhưng cô ấy lại không thấy đồ của “bản thân” đâu, ngay cả vali cũng không thấy.

Hứa Hòa Diệp mặc một bộ võ phục kiểu Trung, tóc quấn sau đầu, trông vừa giỏi giang vừa xinh đẹp.

Cô ấy đi tới cửa, áp tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, ngoài cửa có tiếng đi lại nhưng không có tiếng nói chuyện.

Hứa Hòa Diệp cẩn thận đứng đó một lúc lâu rồi mở cửa phòng, bên ngoài là một hành lang dài, đối diện cũng có một căn phòng.

Khi cô ấy mở cửa thì cũng đúng lúc cửa phòng đối diện kéo ra một khe nhỏ, lộ ra một cái đầu, chạm mắt với Hứa Hòa Diệp.

Hai người cẩn thận, im lặng đối diện với nhau một lát, tuy không ai lên tiếng nhưng trong lòng đều đã xác định đối phương là người chơi.

Nhưng vào đúng lúc này, một cánh cửa bên trái mở ra, có người từ trong đó đi ra, người kia cao gần 1m9, cơ bắp trên người phồng lên, cánh tay có một hình xăm rất lớn, để tóc húi cua, chỉ đứng đó thôi cũng đã làm cho người khác cảm thấy bị áp bách.

Kẻ cơ bắp nhìn thoáng qua bên phải anh ta trước rồi xoay sang bên trái nhìn, cũng chính là phía của Hứa Hòa Diệp.

Kẻ cơ bắp nhìn thấy Hứa Hòa Diệp thì ánh mắt ngưng lại rồi cười với vẻ dữ tợn, trong miệng thốt ra mấy chữ: “Hứa Hòa Diệp…”

Hứa Hòa Diệp lập tức muốn lui lại vào trong phòng nhưng mà kẻ cơ bắp kia chỉ cách cô ấy có đúng hai căn phòng, tốc độ của anh ta cực nhanh, cửa phòng còn chưa kịp đóng lại thì anh ta đã đến trước mặt, lấy tay giữ cửa phòng.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.” Kẻ cơ bắp dùng sức mở cửa ra, trên gương mặt đầy cơ bắp kia đều là ý hận dữ tợn: “Con nhỏ đáng ghét, lần trước mày dám chơi đểu ông đây, chắc mày cũng không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy phải không? Lần này để ông đây xem mày chạy kiểu gì!”

Thanh niên ở phía đối diện thấy Hứa Hòa Diệp đánh nhau với kẻ cơ bắp kia thì không dám ra ngoài, sợ bản thân bị vạ lây.

Hứa Hòa Diệp chạy ra khỏi phòng, chạy về hướng có đánh dấu lối ra, kẻ cơ bắp đuổi theo không bỏ ở phía sau.

***

***

Hứa Hòa Diệp lăn từ cầu thang xuống, vốn tưởng sẽ đụng vào sàn nhà, nhưng không ngờ lúc sắp chạm đất lại có người đỡ lấy, cô ấy vội vàng ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Cô gái chỉ hời hợt giẫm một chân lên cầu thang đã có thể nhẹ nhàng ngăn cô ấy tiếp tục lăn xuống.

Cô gái mặc một bộ áo khoác gió dài màu đen, phía sau còn có một người ăn mặc trông khá giống nhân viên phục vụ đó, trang phục của hai người hoàn toàn khác biệt nên không nhìn ra được quan hệ của họ là gì.

“Hai vị khách này, không nên chơi đuổi bắt ở đây.” Cô gái cười, nói với giọng điệu đầy dịu dàng: “Nơi này là khu vực công cộng, phải giữ ý thức một chút, đừng gây ảnh hưởng đến các vị khách khác.”

Nhân viên phục vụ: “…” Đây là lời thoại của tôi!

Kẻ cơ bắp đuổi tới dừng lại ở bên trên, anh ta nhìn chằm chằm cô gái với nhân viên phục vụ đứng sau cô bằng ánh mắt hung ác nham hiểm, có lẽ là do không thể xác định được thân phận của bọn họ nên anh ta không dám manh động.

Ngân Tô khom lưng đỡ Hứa Hòa Diệp dậy: “Vị khách này, cô không sao chứ?”

Không hiểu sao Hứa Hòa Diệp lại cảm thấy lạnh sống lưng, cô ấy vội vàng tự mình đứng dậy, tránh bàn tay của Ngân Tô: “… Không sao.”

“Không sao thì tốt, nếu hai người bị thương thì rắc rối rồi.” Ngân Tô mỉm cười, như thể đang căn dặn một đứa trẻ không nghe lời: “Không được nghịch nữa đâu đó.”

Ngân Tô tránh đường, ra hiệu cho Hứa Hòa Diệp đi trước.

Hứa Hòa Diệp nhìn cô một cái, nhanh chóng đi qua cô rồi biến mất ở góc rẽ.

Ngân Tô lên tầng, lúc đi ngang qua kẻ cơ bắp thì dừng lại, cô quay đầu rồi chậm rãi nở một nụ cười: “Tiên sinh, muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì không được mạnh bạo quá như vậy đâu, như thế thì còn lâu người ta mới thích, lần sau đừng làm vậy nữa.”

Kẻ cơ bắp: “…”

Có thể là do sự xuất hiện của Ngân Tô và nhân viên phục vụ quá mức quỷ dị, tổ hợp này của bọn họ cũng có gì đó rất bất thường nên kẻ cơ bắp kiềm chế không lên tiếng, chỉ nhìn Ngân Tô rời đi với vẻ mặt âm trầm.

***

***

“Lâm tiểu thư, cô xem, căn phòng này được không?”

Nhân viên phục vụ mở cửa một căn phòng ra, cung kính mời Ngân Tô vào trong.

Ngân Tô nhìn bên trong một chút, không hề có ý muốn đi vào, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Nhỏ vậy? Như này thì sao mà xứng với thân phận của tôi được? Các anh làm việc kiểu gì thế?”

Nhỏ? Nhỏ chỗ nào? Căn phòng này rộng 40 mét vuông đấy!! Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Đây là cách sắp xếp đã được thống nhất…”

“Chẳng phải tôi là khách quý của mấy người sao?” Ngân Tô khoanh tay, hùng hồn bày tỏ sự bất mãn: “Sắp xếp một căn phòng nhỏ như vậy cho tôi, tôi chẳng thấy tôi tôn quý ở đâu hết, chỉ thấy các anh đang qua loa lấy lệ với tôi thôi. Mấy người khinh thường tôi có phải không?”

Nhân viên phục vụ: “…” Chẳng phải là cô tự thêm “tôn quý” vào cho mình à?!

“Tôi không biết, đổi phòng cho tôi.” Ngân Tô liếc nhân viên phục vụ một cái: “Bằng không, tôi sẽ đổi anh đi.”

Giọng nói không nặng không nhẹ kia vào trong tai của nhân viên phục vụ lại trở nên âm trầm quỷ dị.

Nhân viên phục vụ nhớ tới mấy việc làm thiếu đạo đức của vị này lúc lên tàu, đến thi thể hai vị đồng nghiệp đáng thương của anh ta cũng không để lại, lập tức khom người: “Ngài chờ một lát, tôi đi xin giúp ngài ngay.”

Ngân Tô không giống những người chơi xuất hiện trực tiếp trên tàu, cô lên tàu từ bến. Khi lên tàu, có NPC nói cô không phải hành khách được chọn từ trước nên không thể sắp xếp phòng dành cho khách cho cô nên xếp cô vào ở trong một căn “phòng tối”.

Hành vi gây sự rõ ràng như thế, Ngân Tô làm sao có thể bằng lòng chấp nhận được chứ. Thế là dưới tình huống không giảng được đạo lý, cô đành phải mang đối phương ra hiến tế.

Quả nhiên sau đó đã dễ nói chuyện hơn rất nhiều, nhân viên công tác đều trở nên hòa ái dễ gần hơn.

NPC nói với cô con tàu Noah là một chiếc du thuyền lớn để ngắm cảnh, nhưng khi cô từ bến cảng lên tàu, trên những tờ quảng cáo giới thiệu du thuyền dán trên tường, cô hoàn toàn không thấy có con tàu Noah này.

Ở trên bến cảng, rõ ràng cô thấy con tàu Noah này có năm tầng nhưng sau khi lên tàu lại phát hiện bên trong chỉ có bốn tầng.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng trở lại, dẫn Ngân Tô đi lên tầng: “Lâm tiểu thư, mời ngài đi bên này.”

“Anh làm việc ở trên tàu bao lâu rồi?”

“Không lâu.”

“Không lâu là bao lâu?”

“…”

“Vấn đề này rất khó trả lời sao? Bản thân làm việc ở đây bao lâu mà anh cũng không biết… Trí nhớ của anh chỉ có như vậy thì làm sao nhớ rõ được yêu cầu của hành khách? Không nhớ được yêu cầu của hành khách thì sao phục vụ tốt được? Quản lý của anh là ai? Tôi phải phản ánh lại vấn đề này…”

Nhân viên phục vụ hít một hơi: “… Lâm tiểu thư, tôi làm việc ở đây được hai năm rồi.”

“Lâu như vậy mà anh vẫn chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé?” Ngân Tô chậc một tiếng, bắt bẻ nói: “Xem ra năng lực nghiệp vụ của anh có vẻ không tốt lại còn chưa đủ nỗ lực nhỉ.”

Nhân viên phục vụ: “…” Cô nói cái gì cũng đúng!

“Lâm tiểu thư, tới phòng của ngài rồi.” Nhân viên phục vụ nhìn số phòng phía trước, vội vàng qua đi mở cửa: “Ngài xem, có hài lòng với căn phòng này không?”

Căn phòng này lớn gấp đôi phòng trước, cách trang trí trong phòng rõ ràng cũng hơn hẳn mấy bậc, lại còn có cửa sổ sát đất để nhìn toàn cảnh.

Hành khách tôn quý hừ nhẹ một tiếng: “Miễn cưỡng chấp nhận được.”

“…”

Đáy lòng nhân viên phục vụ đang chửi thề nhưng trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười…