Quái vật phó bản đều rất dễ dàng chấp nhận chuyện “tử vong”, thậm chí cô gái còn không hỏi thêm, thấy Ngân Tô bảo cô ấy đi, cô ấy liền vội vàng bò dậy chạy mất.
Ngân Tô hiến tế tên bạn trai cũ cho cung điện, cầm tiền đi siêu thị tiếp tục mua sắm.
Đợi cô tiêu hết số tiền kia, đồ ăn và nước uống của năm ngày cũng đã tương đối đầy đủ… Đương nhiên, không thể không mua ấm đun nước, dù sao quái vật tóc vẫn phải có chỗ ở.
Ngân Tô đi ra khỏi siêu thị, có hai người trông lén lén lút lút đi qua người cô, mấy câu tán gẫu truyền vào tai cô.
“Cậu kiếm tiền ở đâu thế?”
“Trộm đó.”
“Bây giờ có cần phải mua đồ ăn không?”
“Đa số phó bản sẽ không xuất hiện tiền tệ, mà một khi đã xuất hiện thì chắc chắn sẽ có tác dụng, người dẫn chúng ta đi xem nhà cũng đã nhắc cần cái gì cũng có thể mua được trong khu chung cư mấy lần liền… Hơn nữa map của phó bản này quá rộng rồi, có hơn ba mươi nghìn NPC. Nếu rơi vào hỗn loạn, chúng ra rất khó cướp được đồ ăn và nước uống.”
“Vẫn là cậu thông minh…”
Hai người nhanh chóng biến mất đằng sau cánh cửa siêu thị.
Người chơi lâu năm có kinh nghiệm phong phú, không khó để nghĩ tới những điều này, đoán chừng vẫn sẽ còn một số người chơi tới siêu thị mua sắm.
Ngân Tô mua đồ xong, đi về phía văn phòng bất động sản.
Trên bảng thông báo bên ngoài văn phòng bất động sản có dán đầy các tờ rơi đủ thứ màu sắc sặc sỡ như cho thuê nhà, quảng cáo, tuyên truyền… Phong phú đa dạng.
Trong những thứ này còn có một số thông báo của khu chung cư.
#Khu chung cư Kim Điển vinh dự lọt vào top mười khu chung cư văn minh#
#Công bố bình chọn vợ chồng mẫu mực năm XXXX#
#Công dân Khương Vũ nhiệt tình giúp đỡ người khác, cứu người thoát khỏi nguy hiểm#
#…#
Có không ít nội dung tương tự như vậy, cái gì mà tòa nhà văn minh hòa đồng, giải thưởng hiếu thảo, cư dân đại diện ưu tú, giải thưởng nhân ái, tình nguyện viên ưu tú, giải thưởng ngôi sao phục vụ… Những thứ như vậy nhiều không đếm xuể.
Ngân Tô cảm thấy khu chung cư chỗ nào cũng lộ ra sự thù địch nhưng những giải thưởng này lại nói với cô, khu chung cư là một đại gia đình hòa đồng thân thiện…
Chậc!
Ngân Tô đi về phía văn phòng bất động sản.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?” Trong văn phòng bất động sản vẫn là nhân viên vừa nãy cô gặp lúc điền biểu mẫu.
Ngân Tô trực tiếp hỏi: “Hôm nay tôi mới tới, khu chung cư này quá rộng, mấy người có bản đồ của khu chung cư không?”
“Ngại quá, chúng tôi không có.”
“Sao lại không có? Không có bản đồ thì cũng phải có sơ đồ chỉ dẫn chứ?” Nhân viên tiếp tục lắc đầu, Ngân Tô bất mãn: “Khu chung cư rộng như vậy, cả sơ đồ chỉ dẫn mấy người cũng không làm? Đây không phải công việc của mấy người sao?”
Nhân viên vẫn là câu nói đó: “Chúng tôi thật sự không có.”
Ngân Tô nhìn chằm chằm cô ta mấy giây, thay đổi đề tài: “Thế ai có?”
Nhân viên giống như cái máy lắc đầu, bày tỏ ai cũng không có.
Ngân Tô: “…”
Bất kể Ngân Tô hỏi thế nào, đối phương đều nói “không có” để từ chối cô, điều này chỉ có thể là do trò chơi từ chối cung cấp bản đồ cho người chơi.
Nhân viên bị dáng vẻ hung thần ác sát của Ngân Tô dọa cho gần như ngồi xổm trong quầy lễ tân, cô ta thấy Ngân Tô vẫn không định đi, nuốt nước bọt, nói: “Nếu cô muốn tìm hiểu về khu chung cư, có thể tự đi dạo quan sát, như vậy ấn tượng càng sâu sắc hơn.”
Ngân Tô cau mày, sau một lát, cô chỉ ra bên ngoài: “Có thể cho tôi mượn dùng xe điện ở cửa không?”
“Đó là…”
Nhân viên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của cô gái, nuốt nước bọt, lấy chìa khóa từ dưới bàn ra, run lẩy bẩy đưa cho Ngân Tô.
***
***
Ngân Tô lái xe đi quanh khu chung cư, khu chung cư này thật sự rất rộng, hơn sáu mươi tòa nhà cao tầng, còn có một vùng nhỏ là nhà vườn.
Cô đi loanh quanh một hồi, phát hiện ra một cái hồ nhân tạo rất lớn, bên trong trồng hoa sen, nhưng lúc này không nhìn thấy bông hoa nào hết, chỉ có lá sen dày đặc.
Ven bờ hồ nhân tạo được trang bị thiết bị phun sương, bố trí quanh lối đi ven hồ, hai bên lối đi cũng trồng đủ các loại hoa cỏ, người đi bên trong cứ như đang dạo chơi trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Không ít cư dân đi dạo ven hồ nhân tạo… Đương nhiên, chốc chốc lại có người xảy ra xung đột, hơn nữa còn đều đánh nhau dữ dội.
Ngân Tô không xuống dưới, chỉ đứng bên trên quan sát một hồi.
Nhóm người đột nhiên phát cáu động thủ với người khác không có bất kỳ quy luật nào, có thể là trẻ con, có thể là người già, cũng có thể là người trẻ tuổi.
Ngân Tô ngồi trên xe điện, lấy điện thoại ra định xem thử số người chơi có giảm bớt không, vừa xem liền phát hiện đại lục mới.
Trên màn hình điện thoại đã xuất hiện bản đồ gợi ý.
Cô mở ra xem, phát hiện bản đồ là những nơi cô đi qua lúc trước… Bản đồ của khu chung cư cần phải tự khám phá?
【Người sống sót hiện tại: 200】
【Cư dân hiện tại: 35652】
Người chơi không thiếu ai nhưng NPC đã ít đi một chút.
Ngân Tô cất điện thoại vào trong túi, lái xe điện lần mò cả khu chung cư một lượt, cho đến khi xe sắp hết điện cô mới lái về văn phòng bất động sản trả xe.
Mà bản đồ trên điện thoại đã hoàn thành chín mươi phần trăm, chỗ thiếu đều là một vài ngóc ngách, không tiện lái xe vào, hoặc là chỗ bị chặn lại.
Nhưng bản đồ hiện tại đã có thể nhìn ra địa hình của cả khu chung cư.
Ngày thứ nhất, cô không chính diện đụng phải những người chơi khác, cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, yên ổn đến mức khiến người ta bất an.
Sắc trời dần tối, cư dân hoạt động trong khu chung cư bắt đầu giảm bớt. Theo lý mà nói thì thời gian này chính là thời gian cư dân hoạt động lúc chạng vạng, phải có rất nhiều người mới đúng…
Cư dân vừa ít đi, xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh, Ngân Tô cảm thấy không đúng lắm, cũng lựa chọn về chỗ ở.
Ngân Tô về đến chỗ ở, tầng này của cô có tổng cộng 6 hộ gia đình, đi từ thang máy ra, mỗi bên trái phải có ba hộ.
Lúc Ngân Tô mở cửa, phát hiện cửa nhà của một hộ khác ở gần chỗ cô mở hé, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trong nhà không mở đèn, nếu không phải thị lực của Ngân Tô đủ tốt thì gần như không thể nhìn thấy đôi mắt đang thăm dò kia.
Đôi mắt đó phát hiện Ngân Tô đang nhìn nó nhưng nó không biến mất mà vẫn cứ bất lịch sự nhìn chằm chằm cô.
Ngân Tô lắc chìa khóa quay quanh đầu ngón tay, nhếch miệng, đột nhiên sải bước đi qua bên đó, đến gần khe cửa, chạm mắt với đôi mắt đó.
“Nhìn cái gì thế?”
“…”
Có lẽ người trong nhà không ngờ cô sẽ đi qua nên rõ ràng đã bị dọa giật mình, muốn đóng cửa theo bản năng.
Ngân Tô duỗi tay vào khe cửa, giữ cửa lại, người bên trong không đóng được cửa, trái lại còn bị Ngân Tô dùng sức kéo mở hẳn cửa ra.
Người trong nhà cũng bị kéo ra ngoài lảo đảo hai bước.
Là một cậu nhóc tuổi không không lớn lắm, mặc áo hoodie rộng thùng thình, gương mặt xanh xanh tím tím.
Cậu ta lúng túng lùi vào trong nhà, co lại trong huyền quan tăm tối.
“Nhóc nhìn lén chị làm gì?” Ngân Tô dùng chân chống cửa: “Tuổi còn nhỏ mà nhìn lén con gái, biến thái như vậy sao?”
Hình như cậu ta muốn đi đóng cửa nhưng lại sợ hãi, cuối cùng dứt khoát không quan tâm cánh cửa nữa, chạy thẳng vào trong phòng.
Ngân Tô: “…”
“Cô là hàng xóm mới đến nhỉ?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
Ngân Tô quay đầu thì nhìn thấy là một người đàn ông trung niên đứng đằng sau cô, đang mỉm cười nhìn cô.
“Hôm qua bên bất động sản nói có người mới sắp chuyển tới nhà bên cạnh, không ngờ hôm nay cô đã tới rồi. Tôi sống cạnh nhà cô, có gì cần giúp đỡ thì cô có thể trực tiếp tìm tôi.”
“Cậu nhóc đó là con anh à?” Ngân Tô chỉ cánh cửa mở rộng.
Biểu cảm trên mặt người đàn ông trung niên khẽ biến: “Đúng, làm sao thế?”
“Nhìn lén người khác là không lịch sự đâu đấy, làm người lớn thì phải dạy dỗ cẩn thận, nếu không mất đôi mắt thì phải làm sao bây giờ…” Ngân Tô quay người đi về nhà mình, cắm chìa khóa vào ổ, chậm rãi xoay chìa, đợi sau khi cửa mở, cô mới liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên vẫn đứng tại chỗ, nhếch môi cười nói: “Tuổi còn nhỏ như vậy, khuyết tật cả đời thì đáng thương biết bao. Làm người bề trên thì phải vì con cái mà cân nhắc cho cẩn thận.”
“Rầm!” Cửa nhà đóng lại.
Người đàn ông trung niên nhìn cửa nhà đóng kín, cơ dưới khóe mắt hơi giật giật, nụ cười dần dần biến mất.