Tiếng đồng hồ chuyển động nhịp nhàng vang lên trong bóng tối.
Người đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, gương mặt vô cảm nhìn về phía cửa, sau đó bước xuống giường, mở cửa bước ra ngoài như một linh hồn lang thang.
Cô đứng trước bình hoa, đưa tay nhặt bông sen lên, từ trong đài sen lấy ra một hạt sen.
Cô từ từ giơ hạt sen lên trước mặt mình…
Tay cô dùng sức từ từ bóp nát nó, có thứ chất lỏng màu đen chảy ra từ ngón tay cô.
Tiếng cười lạnh lùng của cô gái chậm rãi vang lên: “Chút tiểu xảo nhỏ nhoi này mà cũng muốn dụ dỗ tôi, coi thường ai vậy?”
Hạt sen bị nghiền nát từng hạt một.
Không phải hạt sen nào cũng có chất lỏng màu đen, chỉ có ba hạt sen có thứ chất lỏng này bên trong.
Thứ chất lỏng màu đen này không có sức sống, chỉ đơn giản là một loại chất lỏng.
Kết quả giám định cũng chỉ hiện dấu hỏi chấm.
Những cư dân đó có lẽ đã bị dụ dỗ nuốt những hạt sen có vấn đề này vào theo cách này, sau đó cơ thể họ bắt đầu biến đổi.
Ngân Tô rửa sạch thứ chất lỏng trên tay rồi đi ngủ.
Lần này không có thứ đáng ghét kia quấy rối, cô ngủ một giấc đến tận khi trời sáng.
Khu chung cư hôm nay yên tĩnh hơn hẳn, không giống như hai ngày trước, trời vừa sáng đã bắt đầu có rất tiếng ồn ào cãi vã.
Khi tỉnh dậy Ngân Tô cảm thấy rất đói.
Ngân Tô ăn hai gói bánh quy mà vẫn cảm thấy hơi đói, nhưng cô không định tiếp tục ăn nữa.
Đói như vậy là không bình thường.
Bị ô nhiễm sao?
Ngân Tô liếc nhìn về phía chiếc bình, bông sen tối qua bị cô lấy hạt đã khô héo.
Đúng vậy, khô héo.
Giống như bông sen cô ấy mang về từ phòng 1102.
Ngân Tô thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, thang máy toàn máu là máu, còn có thể trông thấy rất nhiều máu thịt.
Sảnh tầng dưới cũng không khá hơn là bao, dưới đất có rất nhiều dấu chân máu dẫm loạn xạ, trên tường cũng đầy những dấu tay máu, phần lớn xuất hiện ở cửa thang máy và cửa ra vào.
Có lẽ là dấu vết lưu lại của một người muốn chạy trốn nhưng bị kéo lại…
Có rất nhiều điều thú vị đã xảy ra tối qua.
Hôm nay tới giờ này rồi mà vẫn không có cư dân nào xuống tầng dưới. Cả khu chung cư trở nên tiêu điều chỉ sau một đêm, lộ ra vẻ tĩnh lặng quỷ dị.
Vì vậy, người chơi rất dễ khiến người khác chú ý.
Trước khi Ngân Tô rời khỏi cửa, có hai người chơi nam cùng nhau bước ra từ cầu thang.
Ngân Tô chưa từng gặp họ trước đây mà rõ ràng họ cũng giật mình khi trông thấy cô.
Hai người nhìn cô một lúc, thấy cô là nữ thì vội vàng đi tới: “Cô là người chơi hả?”
Nhà họ ở phía bên kia nên rõ ràng họ không biết rằng ở tòa nhà số 44 có một người chơi điên khùng đã làm ra một hành động vô cùng vĩ đại, nửa đêm dùng bảng đèn khiêu khích quái vật, thu hút vô số quái vật đến tìm.
Ngân Tô đút tay vào túi áo gió, gật đầu lạnh lùng.
Người chơi Giáp: “Nhưng hình như tôi chưa từng gặp cô trong hai ngày qua…”
Họ đều sống trong tòa nhà này, hôm qua họ thậm chí còn chờ xem trong tòa nhà này có người chơi nào khác không nhưng họ lại không nhìn thấy cô ấy… Có chút kỳ lạ.
Ngân Tô nghiêm túc trả lời anh ta: “Tôi biết thuật ẩn thân.”
“???”
Cô tưởng cô là sáu anh em hồ lô chắc? Còn ẩn thân…
Mặc dù một số người chơi có kỹ năng thiên phú là tàng hình nhưng kỹ năng thiên phú hoặc có hạn chế số lần hoặc yêu cầu tiêu hao tinh thần lực hoặc thể lực… Làm gì có ai không có việc gì mà cứ tàng hình ra ra vào vào cả ngày?
Kỹ năng thiên phú cũng cần được sử dụng vào những thời điểm quan trọng.
“Cô lừa ai vậy?” Người chơi Giáp không tin lời nói nhảm này, tỏ ra bất mãn: “Không muốn nói thì đừng nói. Chúng tôi cũng đâu thể làm gì cô?”
Sau đó anh ta lại hỏi: “Cô có một mình thôi à? Không có đồng đội nào khác sao?”
Ngân Tô liếc nhìn anh ta: “Tôi không có đồng đội thì sao?”
Ánh mắt của người chơi Giáp đặt trên người cô, đó là loại ánh mắt dò xét trần trụi, ngoài miệng lại khẽ hừ một tiếng: “Tôi còn có thể làm gì được? Cô là nữ, nếu không có đồng đội thì có thể đi theo chúng tôi trước.”
Người chơi Ất kéo người chơi Giáp, như thể muốn ngăn anh ta đừng gây chuyện.
Nhưng người chơi Giáp hoàn toàn không nghe: “Thế nào? Nếu không thì cô có thể xem xét một chút?”
“Thật tiếc, tôi có đồng đội rồi.” Ngân Tô hất cằm về phía họ: “Hai người không thấy sao? Ở ngay bên cạnh hai người đấy.”
Người chơi Giáp, Ất: “???”
Hai người đồng thời nhìn xung quanh, đứng nói người, đến cả quỷ bọn họ cũng không nhìn thấy.
“Ồ, tôi quên mất, họ cũng có thể tàng hình giống tôi á.”
“…”
Người chơi Giáp biết mình bị lừa nên tức giận: “Cô bị điên à?”
Ăn nói bậy bạ cái quỷ gì không biết!
“Vậy mà lại dám khiêu khích tôi? Không sợ tôi giết anh sao? Kẻ điên giết người…” Cô gái cố ý kéo dài giọng, nụ cười mang theo vẻ tà ác: “Không cần có lý do.”
Người chơi Giáp: “…”
Thấy bầu không khí ngày càng trở nên bất thường người chơi B vội vàng kéo lấy bạn mình, hỏa giải: “Tôi xin lỗi, cậu ấy không cố ý xúc phạm cô đâu.”
Ngân Tô cao giọng nói: “Vậy thì là cố tình à?”
“…” Người chơi Ất liên tục xua tay: “Không, không, tôi không có ý đó. Cái tính cậu ấy như vậy. Cô đừng tức giận, chúng tôi không có ý xấu.”
“Nhưng tôi có ý xấu.”
“…”
Người chơi Ất không thể tiếp lời, cảm thấy xấu hổ.
Người chơi Ất xấu hổ một lúc, cuối cùng quyết định đổi chủ đề: “Khụ khụ… Sao, sao hôm nay không có cư dân nào xuất hiện thế nhỉ? Những con quái vật tối qua chắc là sẽ không giết hết bọn họ đâu nhỉ?”
Người chơi Giáp hừ lạnh: “Hơn 30.000 người, sao có thể giết chết hết được? Hơn nữa, đám quái vật tối qua không phải giết người, chúng đang lây nhiễm cho con người.”
Người chơi Ất quay đầu lại, thử thăm dò hỏi Ngân Tô: “Tối qua có quái vật nào gõ cửa nhà cô không?”
Ngân Tô dường như không để tâm đến chuyện vừa xảy ra, thản nhiên trả lời anh ta: “Có.”
Người chơi Ất vô thức hỏi: “Vậy cô không mở cửa đấy chứ?”
Ngân Tô không nhịn được nhếch miệng cười: “Đương nhiên là có rồi, tôi còn mời bọn họ làm khách đấy.”
“???”
Người chơi Ất nhìn cô trân trối không nói lên lời, lắp bắp: “Cô… Mở cửa? Vậy… Con quái vật đó đâu?”
Ngân Tô hơi nghiêng đầu, nhếch môi: “Anh có nghĩ rằng có lẽ tôi, người đứng trước mặt anh hiện tại là một con quái vật không?”
“!!!”
Hai người họ ăn ý lùi lại một bước, vẻ mặt cảnh giác, chỉ thiếu nước chĩa vũ khí vào cô.
Cô gái mặc áo choàng màu đỏ sậm cười lớn, hai hàng lông mày sáng ngời của cô không hề có chút vẻ nham hiểm nào của quái vật: “Đùa thôi, trong các anh bị hù kia, sao mà nhát gan quá vậy?”
Người chơi Giáp × Người chơi Ất: “…”
Trò đùa này buồn cười lắm hả?
Cô ta bị thần kinh à?
Hoặc… Cô ta thực là quái vật?
Ngay lúc hai người chuẩn bị bỏ chạy thì có một người chơi từ đường bên trái đi tới vẫy tay với họ: “Này, mấy người ở đằng kia là người chơi à?”
“Đúng đúng đúng!”
Người chơi Ất như thể trông thấy cứu tinh, vội vàng kéo bạn mình đi qua.
Ngân Tô không qua nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng đó.
Những người chơi ở tòa nhà 42 cũng đi xuống dưới, đúng lúc gặp được nhóm người chơi đang ở dưới lầu, chỉ thoáng cái đội ngũ bên kia đã đông hơn rất nhiều.
Khu chung cư trở nên yên tĩnh khiến người chơi cảm thấy bất an.
Họ trao đổi ngắn gọn về những chuyện xảy ra đêm qua, hy vọng có được một số manh mối từ những người chơi khác.
Nhưng ai lại vô duyên vô cớ sẵn sàng tiết lộ manh mối của mình cơ chứ?
Vậy hầu như bọn họ đều trao đổi một vài nội dung không quá quan trọng.
Lúc này, đột nhiên có người hỏi: “Cô gái đó cũng là người ở tòa nhà 44 à? Sao cô ấy cứ đứng đó hoài vậy?”